Chí hướng của a gia nàng, ông luôn một tay ôm nàng một tay chỉ bản đồ,   cho Đại Chu phú cường,  đoạt  những lãnh thổ  mất ,  cho tiểu quốc chung quanh đó đều cúi đầu xưng thần.
Ông mới   một nửa,  mà  bỏ   chiến trường.
Một câu  thành lời sấm, là  khi   Tiên Bi bắt  tù binh, xương cốt từng tấc từng tấc  bẻ gãy, đau đớn đến chết. Khi trở về, ngay cả một bộ hài cốt  chỉnh cũng  còn.
Triệu Hi Hằng   mối thù  ai  thể báo đáp cho nàng, cũng   ai  thể kế thừa chí hướng của phụ  nàng. Hiển nhiên, vị thúc phụ  của nàng chẳng  tiềm chất , thậm chí còn vô cùng yếu đuối, dẫn đến tình trạng phiên vương tạo phản, Đại Chu rơi  cảnh hỗn loạn như hiện nay.
Triệu Minh Tâm tuy bề ngoài  vẻ gả thấp, nhưng cũng  thiếu ý  mượn sức Trấn Bắc Vương.
Cao Lệ và Bình Châu đều  về phía Đông Bắc của Đại Chu, trải dài qua sông Hoài của Tần Lĩnh.
Phủ Trấn Bắc Vương tọa lạc tại Hàm Không thành thuộc Bình Châu, còn vương thành của Cao Lệ   xa hơn về phía Bắc, tiếp giáp giữa Hàm Không thành và Thiên Cương thành.
Vốn dĩ  bộ vùng Đông Bắc đều thuộc về Cao Lệ. Tuy nhiên, Triệu Tinh Liệt kiêu dũng thiện chiến, nên thời trẻ ông  dẹp yên phương Bắc đến tận Thiên Cương thành, và phương Nam đến gần Bình Nhưỡng, cũng thuộc Bình Châu. Từ đó, Cao Lệ  chia cắt thành hai nửa, tuy cùng thuộc phạm vi một quốc gia, nhưng phân biệt rõ ràng Nam Cao Lệ và Bắc Cao Lệ.
Càng  về phía Bắc, gió thổi càng dữ dội,  bắt đầu  bông tuyết lất phất bay xuống.
Tấn Dương là nơi quanh năm   tuyết.
Liên tiếp  qua mấy trạm dịch, Triệu Hi Hằng mới thực sự cảm nhận  nàng  rời xa nơi chôn rau cắt rốn mười lăm năm, để đến một vùng đất xa lạ, lạnh giá hơn để sinh sống.
Triệu Minh Tâm thét lên chói tai, oán giận thời tiết quá lạnh, đòi dừng  nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc, rèm xe chợt  kéo , Triệu Minh Tâm chui  xe của Triệu Hi Hằng,  chút khách khí  xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-4-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Một chặng đường gian khổ, nàng   thể nhịn đến bây giờ mới tìm đến  gây sự,  là may mắn lắm . Triệu Hi Hằng vẫn ôm lò sưởi tay sưởi ấm,  thèm để ý đến nàng .
Hai  từ nhỏ    nhiều mối quan hệ. Mặc dù xa rời quê hương cùng xuất giá, Triệu Hi Hằng cũng  thể  thiết nổi với nàng .
Triệu Minh Tâm bĩu môi, dùng ánh mắt khinh miệt đảo qua Triệu Hi Hằng từ  xuống : “Tốt  gì cũng là tỷ  một nhà, chúng    cũng chỉ cách  một con sông. Nếu    sống  , ngàn vạn  đừng giấu giếm nhé.”
Lời  chẳng  lời , giọng điệu cứ như mong   sống   .
Triệu Hi Hằng  để ý đến nàng , trong lòng Triệu Minh Tâm liền dâng lên một luồng hỏa khí. Từ khi còn nhỏ, Triệu Hi Hằng là công chúa duy nhất, là thiên kiêu chi tử, bộ dạng kiêu ngạo đến đáng ghét, thậm chí còn từng đánh nàng . Giờ đây chỉ là một kẻ sa cơ thất thế, mất cả cha lẫn , nàng  mới là công chúa chính đáng, dựa   mà ả dám đối với nàng  vẫn kiêu ngạo như ? Hôm nay nàng  đến đây là để khoe khoang.
Nàng càng tức giận, càng hận  thể giẫm Triệu Hi Hằng  chân, lời   cũng càng độc địa: “Triệu Hi Hằng,   gả cho Cao Lệ Vương đấy, cháu trai của   còn lớn hơn  mấy tuổi. Vừa đến nơi là  thể bế tằng tôn , khỏi  vất vả sinh nở. Tỷ tỷ cũng thật hâm mộ,  giống như , Thế tử Trấn Bắc Vương năm nay mới hai mươi tuổi.”
Triệu Hi Hằng nhướng mày, khẽ gật đầu, ngữ điệu  nhanh  chậm,  chút ôn nhu, như thể căn bản    lời   gì  : “ là , Cao Lệ Vương tuổi  cao,  may Vương hậu mất sớm, nhưng con cái cũng  trưởng thành,  cần  nuôi dưỡng. Chờ khi nào  thành Thái hậu, nhất định sẽ mời   đây đến Cao Lệ  khách. Cũng   lúc đó đường  đây  thời gian  ...”
Nàng dừng một chút,  vẻ kinh ngạc: “Thế tử của Trấn Bắc Vương hiện tại mới hai mươi tuổi thôi ?  là thời điểm tuổi trẻ khỏe mạnh. Nói  đến lúc đó con cái cũng nhiều, đường   là  cả,   chiếu cố nhi nữ  sinh, còn  nuôi nấng con của thị ,   chắc  phân  nổi.”
Triệu Minh Tâm tức giận đến  thể phát run.
Ai cũng , Trấn Bắc Vương cát cứ một phương, chẳng sợ thiên tử chút nào. Ngay cả công chúa xuất giá, những cơ  của Thế tử vẫn  hề  ý định đuổi .
“Triệu Hi Hằng,  xé nát cái miệng  của ngươi!” Triệu Minh Tâm mấy năm nay ương ngạnh thành tính, nhào lên định đánh tới  mặt nàng.
“Yên tĩnh một chút .” Triệu Hi Hằng nhăn mày, âm điệu  cao, thậm chí  như dỗ dành trẻ con, nhưng động tác  tay   hề ôn nhu, nắm lấy cổ áo Triệu Minh Tâm một phen, bắt lấy hai cánh tay nàng  vắt chéo  , ép mặt nàng  lên  vách xe.