Triệu Hi Hằng  dám tin tưởng mà nghiêng đầu  Vệ Lễ, lặng lẽ duỗi tay chọc chọc  eo Vệ Lễ,  đó nhỏ giọng , "Chủ công, ,    tiền......"
Vệ Lễ phủi bay tay nàng, cực kỳ ghét bỏ, độ cong  khóe miệng  lớn hơn vài phần, mang theo chút đùa bỡn, "Không  tiền, thì ở chỗ   đầy c* li, khi nào đủ tiền  thì   Bất Hàm tìm ." Nói xong liền định lên ngựa chạy lấy .
Triệu Hi Hằn giữ c.h.ặ.t t.a.y áo  một phen, " Của hồi môn của    đều ở chỗ ngươi , ngươi đưa  , khi nào đến nơi  lấy tiền từ của hồi môn trả  cho ngươi."
Vệ Lễ  yên  ngựa, mày nhướng cao, đôi đồng tử đen nhánh  đôi mắt một mí  sáng lên, trời sinh liền  vẻ bạc tình lãnh đạm, ngữ điệu  thập phần vui sướng, "Cái gì là của hồi môn của ngươi? Đến tay  chính là của ."
Triệu Hi Hằng hận  thể lột da ,       hổ  chứ? Sao cái gì chuyện  đều về ? Nàng cũng về , của hồi môn cũng về  còn  tính, hiện tại chỉ ở trọ thôi mà còn  đá nàng   c* li đợ tiền. Vệ Lễ giàu  sở hữu cả một châu, còn  vắt cổ chày  nước như tên Chu Bái Bì(*) .
(*)Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá  ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa   đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy  giờ đánh dấu ngày  việc. Chu Bái Bì vì  bóc lột   nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi   dậy laođộng. "bái bì" ở đây còn  nghĩa là lột da.
Nàng tức giận đến hô hấp  thuận, cơ hồ định ném cho  một cái tát, nhưng lý trí ngăn nàng , lý trí  nàng  chậm rãi  chuyện đàng hoàng với Vệ Lễ.
Triệu Hi Hằng vuốt ngực, trong lòng mặc niệm:
'  nên tức giận, tức giận thì chỉ  hại cho chính .
Tức quá sinh bệnh  ai chăm lo, nếu  tức c.h.ế.t thì như ý ai đó, Vệ Lễ là cẩu, kệ  . '
Vệ Lễ  lòng  thấy nàng tức giận đến mặt lúc xanh lúc đỏ, roi ngựa quất lên lưng ngựa, "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Ngươi cứ từ mà ."
Hắn chuyện cũng  che giấu gì, ngay cả ông chủ bà chủ cũng  , đều hít hà một , lộ  vài phần kinh ngạc, thậm chí ánh mắt  về phía Vệ Lễ ẩn ẩn  khinh thường cùng phẫn nộ. Mặc kệ hai  rốt cuộc là quan hệ gì, dù  nam nhân   bá chiếm của hồi môn của tiểu cô nương nhà   thì   là nam nhân  .
Bà chủ cân nhắc một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong mấy ngày nay khi tên nam nhân    giường, tiểu cô nương cao hứng     nguyên nhân nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-50-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Bà ôm lấy Triệu Hi Hằng lòng đầy căm phẫn , "Nếu ngươi   mang nàng ,  nàng   chính là khuê nữ của ,  nhất định  để cho nàng   khi dễ. Cái tên khốn khiếp nhà ngươi   thì  nhanh lên! Khuê nữ  như  ngươi  thương thì  thương."
Triệu Hi Hằng  cảm động,  chút  bà chủ trạm dịch lo lắng.
Quả nhiên sắc mặt Vệ Lễ   lưng ngựa liền đen thui, nàng thầm nghĩ  , vội vàng giữ chặt ngựa của Vệ Lễ, "À , ngài  thong thả,   tiễn,  còn  rửa mâm trả nợ đây, chờ   xong, liền  Bất Hàm tìm ngài."
Sắc mặt Vệ Lễ trở nên càng khó  vài phần, Triệu Hi Hằng cảm thấy  cũng   sai cái gì,   là theo như lời    ?
"Triệu Hi Hằng, ngươi  thể mở miệng  cầu   ?" Vệ Lễ bỗng nhiên cong lưng, đảo ngược roi ngựa trong tay, dùng chỗ tay cầm  nâng cằm nàng lên.
Mùi da thuộc của roi ngựa thật khó , Triệu Hi Hằng lui về phía  hai bước,  về phía đôi mắt đen nhánh của Vệ Lễ,  chần chờ mở miệng, "Cầu...... Cầu ngươi?"
Tuy  xong Vệ Lễ vẫn một khuôn mặt thối như thế, nhưng Triệu Hi Hằng  ngoài ý   thể nhận thấy  tâm tình của  tựa hồ chuyển .
Nàng  lẽ,  phát hiện  một chuyện thâm sâu  lường ? Nắm giữ  mật mã của tài phú  ?
Vệ Lễ đem một xâu tiền còn  ném  trong lòng n.g.ự.c ông chủ trạm dịch.
Bọn họ đang còn ngây , Vệ Lễ ôm lấy eo Triệu Hi Hằng, ẵm  lên  lưng ngựa,  đó lập tức  khỏi hậu viện của trạm dịch.
Vệ Lễ   rũ mắt, hô hấp thổi  bên tai Triệu Hi Hằng, tê tê dại dại, nam nữ bình thường mà  hành động , tất nhiên  vẻ cực kỳ ái , nhưng Triệu Hi Hằng hiện tại  quan tâm gì đến mặt đỏ tim đập.
Gió lạnh từ chính diện thổi ập  trong mặt của nàng, vô cùng hiu quạnh, chuyện    cho nàng vạn phần bi thương, mà Vệ Lễ  ở  lưng nàng còn lặng lẽ , "Triệu Hi Hằng, ngươi béo."