Trong giọng , ý vị ghét bỏ cơ hồ  thể tràn  ngoài.
Ngón tay trắng nõn của Triệu Hi Hằng gắt gao moi moi  yên ngựa, nàng dừng một chút,  mặt lắc lắc một cái, nhưng ngữ khí  mềm mại giống bình thường, "Mấy ngày nay chủ công   trọng thương,  mỗi ngày  đến trời đất tối sầm, thể lực tiêu hao cũng lớn, cho nên ăn  nhiều chút. Thật  khó chủ công trọng thương mới khỏi còn  một tay bế cái tiểu mập mạp như  đây lên ngựa,   cũng thập phần gian nan."
Còn   là chơi trò chọc  tim  khác , tưởng nàng   chơi?
Vệ Lễ  nàng béo, nàng liền  Vệ Lễ yếu!
Nếu  tức giận,  liền oà ,      ý , cũng   chủ công tại   hiểu lầm nàng như !
Nàng  béo! Cho dù  mập lên mấy cân, cũng là thon thả, ma ma trong cung đều  nàng quá gầy.
Vệ Lễ bĩu môi, chọc chọc đầu nàng một phen, "Ngươi đừng tưởng  năng âm dương quái khí  liền   hiểu."
Hắn bỗng nhiên đưa một cánh tay choàng lấy eo Triệu Hi Hằng  xiết về một bên, "Còn , cái   gọi là ôm, là xách, xách là ý gì ngươi hiểu đúng ?"
Vệ Lễ vốn dĩ vẫn   tiếng phổ thông, nhưng  phát hiện, tiếng phổ thông thì  chút thời điểm   thể hiện chuẩn xác cảm xúc giống như phương ngôn.
Triệu Hi Hằng đương nhiên hiểu, nàng trầm mặc trong chốc lát,  đó  đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhất ham học hỏi  Vệ Lễ, "Chủ công, cái gì gọi là xách ?"
Vệ Lễ ngày hôm qua chính miệng , cái ngữ âm Bình Châu của nàng đúng là gà mờ,  nàng   hiểu "xách"  ý gì thì cũng bình thường.
"Xách chính là xách." Ánh mắt Vệ Lễ  gợn sóng,  hề đắn đo mà lặp  một .
"Vậy xách rốt cuộc là  ý gì? Chủ công  còn  hiểu nha?" Nếu ngươi hiểu thì giải thích rõ ràng cho , đừng hòng lừa gạt cho qua.
"Im , giải thích nhiều như  ngươi cũng   hiểu,  còn gì để  nữa." Vệ Lễ bỗng nhiên tức giận lên, xoay đầu nàng trở về.
Triệu Hi Hằng  thầm trong lòng, Vệ Lễ  thể giải thích rõ ràng cho nên thẹn quá hoá giận.
Không đợi nàng cao hứng  bao lâu, Vệ Lễ giơ roi lên, ngựa bỗng nhiên chạy tăng tốc, gió lạnh vốn dĩ đang nghênh diện mà đến, trở thành vù vù đập  trong mặt.
Nàng tận lực kéo cổ áo lên cao, đem hơn phân nửa khuôn mặt đều nhét  trong.
Triệu Hi Hằng nhịn trong chốc lát, mặc dù cách mấy tầng xiêm y, mặt cũng khó tránh khỏi  thổi đến tê rần, đôi mắt đau ê ẩm, hốc mắt  tự giác ch** n**c mắt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-51-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng thật sự nhịn  nổi,  đầu kéo kéo ống tay áo Vệ Lễ, mồm miệng  rõ mà kêu, "Chủ công."
Gió lạnh  chỉ   thể nàng cứng đờ, thậm chí ngay cả miệng cũng   sai sử.
"Hả?" Vệ Lễ thấy bộ dáng  của nàng, tâm tình   .
"Chậm một chút.. cố.... khô?" Triệu Hi Hằng cảm giác miệng   còn là miệng , nàng nhéo mặt, mạnh mẽ bóp cái miệng đang  khép  cho nó khép .
Vệ Lễ coi như   thấy, thậm chí  giơ roi, giục ngựa tiếp tục chạy.
Triệu Hi Hằng  lạnh đến đôi mắt đau buốt,   cố tình lăn lộn  chứ  gì, quán tính  nàng  tự giác ngã về phía lồng n.g.ự.c của Vệ Lễ ở phía  một chút. Nàng chống n.g.ự.c   thẳng, trong lòng mắng đồ gia súc, nhớ tới "mật mã tài phú"   phát hiện", thật cẩn thận , "Cầu ngươi nha."
Vệ Lễ vẫn giơ tay, ấn đầu nàng xoay qua, "Cầu một vạn  cũng vô dụng."
Triệu Hi Hằng  lạnh đến mức nước mắt vẫn đang tuôn   dính ngay  mặt  rơi xuống ,  đông  thành thành băng, lông mi cũng phủ một tầng sương.
Vệ Lễ  là  như , nhưng Triệu Hi Hằng rõ ràng phát giác tốc độ của ngựa đang dần dần chậm .
Hê, hình như thật sự hữu dụng.
Trạm dịch cách thành Bất Hàm cũng  xa, buổi sáng khởi hành, tới giữa trưa Triệu Hi Hằng  trông thấy đỉnh một ngọn núi trắng ở xa xa, nó cô độc  lặng, trắng như tuyết  dính bụi trần, như là một con đường  đến Thiên Đình.
"Đó là Trường Bạch sơn ?" Triệu Hi Hằng nhéo nhéo gương mặt đang lạnh ngắt của  hỏi.
Vệ Lễ gật đầu, "Ừ, nó vốn dĩ tên là Bất Hàm Sơn,   vì bốn mùa đều là một màu trắng cho nên sửa tên thành Trường Bạch, Bất Hàm thành sở dĩ gọi là Bất Hàm đúng là bởi vì tọa lạc ở  chân Bất Hàm Sơn."
"Vậy tại  Bất Hàm thành   đổi tên  thành Trường Bạch thành?"
"Ngươi   nhiều như ,  ném ngươi  trong rừng cho sói ăn."
Mùa đông, trời Bình Châu luôn tối   nhanh, khi Vệ Lễ mang theo nàng đến  cửa một tòa phủ , trời  tối , cảnh tượng cũng như   khi đến Tập An.
Bên đường   vết chân dư thừa nào, cả tòa thành đều an tĩnh.