Ngựa chấn kinh, phát  tiếng hí vang. Âm thanh u ám như ,   thấy đều cảm giác   là còn ít,    đoạt mạng  thì cũng  sai biệt lắm.
Trong lòng Triệu Hi Hằng căng thẳng, cảm thấy tình huống  , Bình Châu quả nhiên là  xảy  chuyện. Bằng  thì vì   khi các nàng từ Tấn Dương  tới,   còn   tin tức nào từ phủ Trấn Bắc Vương nữa, mà cả một đường  cũng  từng  thấy sứ giả của vương phủ.
Hôm nay tiến  thành, nàng liền phát hiện  đúng. Vốn là đại hôn của thế tử, Bình Châu nếu  hoan thiên hỉ địa cũng  giăng đèn kết hoa, ít nhất  nên   chút   như thế .
Bên ngoài, rốt cuộc là  nào?
Tiếng lách cách bên ngoài vang lên, mấy binh lính tinh nhuệ một  giáp đen từ bên trong nhà dân phá cửa mà , cầm kiếm trong tay, từng chút từng chút thu nhỏ vòng vây, ép chặt đoàn  của bọn họ bên trong.
Mấy tỳ nữ  xe liễn sợ tới mức co rúm    thút thít. Triệu Hi Hằng ôm các nàng một cái trấn an: “Không  việc gì, đừng sợ.”
Tiểu Đào nắm tay áo nàng,    lắc đầu xin : “Điện hạ, thực xin , chúng  thật vô dụng, ngoại trừ  cũng    gì cả.”
Triệu Hi Hằng sờ sờ tóc nàng : “Tiểu cô nương, thích  một chút   là khuyết điểm gì lớn.”
 mà điện hạ  từng sợ hãi đến phát , bình thường nếu  rớt nước mắt, cũng đều là đối phó tình huống  nọ thôi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đào liều mạng c*n m** d***,  nhịn xuống nước mắt đang trào .
Triệu Hi Hằng  chút xuất thần, nàng nghĩ,  bên ngoài tất nhiên    của Trấn Bắc vương phủ, mà Trấn Bắc Vương cùng thế tử  còn  dương thế  cũng khó mà . Đan Đông  khống chế  một tiếng động như , hẳn    Cao Lệ  các phiên vương khác nổi dã tâm đánh chiếm Đan Đông,  lẽ trong nội bộ  xảy  chuyện gì.
Mọi  sôi nổi rút vũ khí , âm thanh sắt thiết kêu vù vù rổn rẻn, một tiếng đệm một tiếng,  khí khẩn trương càng thêm nùng liệt.
Người đối diện chậm chạp   động tác.
Bình Uy tướng quân  bốn phía trắng xoá một mảnh, chắp tay , "Xin hỏi các hạ là  phương nào?"
Gió tuyết càn quét trong  khí, câu   căn bản  truyền  xa, vì thế   cất cao giọng hỏi  một .
Đáp   chính là yên tĩnh.
Triệu Minh Tâm vẫn luôn lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài, thấy bốn phía yên tĩnh, trong lòng nhịn   bồn chồn, gào lên uy h**p, "Bổn cung là thiên tử chi nữ, nếu ngươi dám động  bổn cung, thiên tử nhất định sẽ san bằng Đan Đông, đem ngươi ngũ mã phanh thây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-6-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Xuy ——" lờ mờ truyền đến tiếng  nhạo khinh thường.
Triệu Minh Tâm mặt lúc xanh lúc trắng, định tiếp tục uy h**p.
Lông mày rậm của Bình Uy tướng quân nhíu  một đường,  thể tiếp tục để cho vị công chúa kiêu căng   tiếp, vì thế lớn tiếng cắt ngang, "Tại hạ là sứ thần của thiên tử, đưa Ninh An công chúa cùng Kính Thành công chúa xuất giá, Bình Châu là quốc thổ  chân thiên tử, mong các hạ đừng giả thần giả quỷ, đừng ngăn trở......"
"Vèo ——"
Một mũi tên với đuôi lông vũ đỏ loé lên ánh sáng lạnh lẽo, xẹt qua vẽ lên mặt Bình Uy tướng quân một đường máu,  thẳng tắp đính  vách tường nhà dân gần đó.
Nhìn mũi tên cắm sâu   vách đến ba phần, các quan binh đều cả kinh,  tới hẳn   là  hời hợt.
"Làm càn!" Bình Uy tướng quân bụm mặt, trong đôi mắt hổ tràn  phẫn nộ.
"Tướng quân, chúng  rời khỏi Đan Đông ." Triệu Hi Hằng ngắt lời .
Tình huống Bình Châu hiện tại  rõ, thật sự  thích hợp ở lâu,  thể rút lui    là  tồi.
"Tiểu công chúa,   ngươi quá ngây thơ  ? Bình Châu là nơi ngươi  đến là đến,   là  ?"
Giọng  nam tử lười biếng kéo dài, thanh âm vẫn thấp thấp, như tiếng móng tay cọ qua cọ  binh khí bằng thiết, khó   hung ác nham hiểm.
Trái tim Triệu Hi Hằng thót , bàn tay trắng trẻo gắt gao nắm thành quyền.
"Tướng quân! Người ở đàng !" Có  bỗng nhiên hô lên, chỉ  một cái gò cách đó  xa.
Trong  gian trắng xoá  mắt, một  ảnh đen tuyền cao dài  ở phía , loáng thoáng  thể thấy   đang nghiêng đầu, trong tay kéo một mũi tên sáng loá  lên dây cung căng cứng,  thể đoán là một nam tử trẻ tuổi cao lớn.
Bình Uy tướng quân thấy  rõ mặt ,  cảm thấy  đang , mũi tên sắc bén  đang nhắm thẳng  đầu , bỗng nhiên nhớ tới cái mũi tên ban nãy vô cùng chính xác cắm sâu  vách gỗ đến ba phần.
Hắn nuốt nuốt nước miếng,  lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một mũi tên phá  mà đến,  nâng đao lên cản, nhưng đây là ba mũi tên cùng một lúc, nên hai mũi tên còn  liền lọt  lồng n.g.ự.c của Bình Uy tướng quân.