Triệu Hi Hằng khuya ngày hôm  lúc ngủ còn  lạnh như sắp đóng băng, ban ngày ôm  ,   đói  lạnh, ủy khuất như con mèo hoa nhỏ. Vệ Lễ nghĩ một chút, nàng sống  quá thoải mái, Triệu Minh Tâm là đường tỷ ,   thể bỏ rơi tỷ tỷ mà một  hưởng phúc, như   .
Hai tỷ   nạn  cùng chịu chứ,  phúc...  thôi,  phúc cũng đừng cùng hưởng.
Nam đại doanh là giáp với Nam Cao Lệ, liên hệ với lời Vệ Lễ mới  , đại khái là  lấy Cao Lệ khai đao lập uy. Phó tướng suy nghĩ một phen, cảm thấy cực kỳ  thể nha,  duy nhất  thể  tổn thương đại để chỉ  mỗi Minh An công chúa . Đại Chu là của mẫu quốc của nàng , Cao Lệ vương  khó lòng  vì Vệ Lễ đánh cướp mà  giận chó đánh mèo lên Triệu Minh Tâm.
"Nhanh lên ,  sớm về sớm, buổi tối còn  trở về ăn cơm." Vệ Lễ nắm lấy vạt áo của phó tướng đang xuất thần, kéo   phía .
Vệ Lễ tự chuyển  đến chân núi Trường Bạch sơn xa xôi ở, nhiều ngày  từng     xuất hành gì, dân chúng Bất Hàm   buông lỏng, đặc biệt  gần cuối năm, tuy Vệ Lễ  đồng ý cho ăn Tết ăn lễ gì, nhưng thói quen  nhiều năm qua vẫn để cho bọn họ lựa chọn lúc   đường mua sắm. Tửu lâu quán  cũng dần dần khai trương, thoáng khôi phục chút náo nhiệt, đầu đường cuối ngõ, tiếng rao hàng càng ngày càng nhiều.
"Nghe  bình thường ngày ngày   mang theo cả đám chó săn xuất hành  ngoài, gần đây  khi từ Tập An trở về,  vẫn lặng lẽ thế nhỉ?" Mấy nam nhân bọc trong áo bông dày  cắn hạt dưa trong quán , vây quanh lò sưởi ấm áp nhỏ giọng lầu bầu.
Thanh âm nhỏ đến mức ngoại trừ ba  bọn họ,   ai khác  .
"Cưới vợ nha, tất nhiên  giống ." Một  khác ái   một tiếng, "Cái thời tiết lạnh lẽo thế ,  tức phụ xinh   ở trong nhà ôm, đầu   nước mới  ngoài chịu lạnh."
Bọn họ đối với vị Kính Thành công chúa  ôm một nỗi đồng tình vô hạn cùng cảm kích, từ lúc nàng  bắt đến  tức phụ của cẩu tặc Vệ Lễ, thành Bất Hàm  an   ít, ít nhất Vệ Lễ    rảnh rỗi   dỡ tiệm dỡ quán  .
Đại đa  đều  từng gặp Vệ Lễ, nhưng  hề trở ngại cho việc bọn họ ghét cay ghét đắng Vệ Lễ. Có một   cũng chả  liên quan gì, nhưng một truyền mười mười truyền một trăm, hùa theo  đông, nhưng cũng thật sự   từng  Vệ Lễ giày vò.
Ba  cắn xong mớ hạt dưa, phủi phủi quần áo bắt đầu  lời từ biệt.
"Vợ  bảo  mua hai cân thịt heo về nhà  sủi cảo."
"Ta  mua đường cục, thằng nhi tử ế chổng chơ nhà   ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-79-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"..."
 mới đang định   ngoài, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, một trận gà bay chó sủa, tiếng thu dọn sạp lao xao rầm rập, một đống  chen  trong quán , tình huống kinh thiên động địa,  tiếng thét chói tai đó chính là yên tĩnh.
Con đường cái vốn dĩ cũng coi như náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên điêu linh suy bại, chỉ còn  mấy cái sạp lẻ loi  vứt bỏ ở ven đường.
"Thế nào?" Trong quán  hiện tại  chen ,   nhỏ giọng hỏi.
"Nghe  Vệ Lễ dẫn   qua,  xiêm y của những  theo phía , hình như là ." Người bên cạnh dán  bên  .
Bình Châu coi trọng việc xây dựng quân đội, lớn thì là vũ khí trong doanh trướng, nhỏ thì huy chương  giáp trụ,  cái nào  dụng tâm, xa xỉ hơn các châu bên cạnh  nhiều .
Giáp trụ của sĩ  bình thường là màu đen, đế giày đỏ viền bạc, cũng  khiêm tốn  trọng, những binh lính mang giáp đen  khi  chung một chỗ, chỉ  thôi cũng thấy là khí thế bài sơn đảo hải.
Tiểu thương  đồ chơi  bằng đường  chèn tới sát cửa, khuôn mặt   lúc dán   khe cửa, gió lạnh thổi vù vù rót  ánh mắt ,  chớp mắt,  chen  bên trong,  thấy mênh m.ô.n.g cuồn cuộn nhân mã ào đến, nháy mắt  dám động.
Hắn chăm chú  lên, ô vị đầu lĩnh ,   là tiểu lang quân hôm qua mua đồ chơi  bằng đường ở chỗ quán nhỏ của  !
Bởi vì một là tiểu lang quân  diện mạo tuấn mỹ  khí chất âm trầm, hai là bởi vì   tay hào phóng, ba là bởi vì tiểu lang quân lời trong lời ngoài gì cũng  khoe tức phụ cho nên  mới đặc biệt nhớ rõ ràng.
Đây chính là Vệ Lễ? Hung dữ thì  hung một chút, nhưng hôm qua  thấy, cũng   doạ  như lời đồn a!
Đây là  đầu tiên Vệ Lễ  tuần doanh trại  khi bắt lấy Bình Châu, vì Vệ Lễ vốn mặc kệ  sự, cho nên bầu  khí bên trong quân doanh cũng  cao ngạo một chút.