Nàng cho rằng hòa   Cao Lệ  là kết cục kém cỏi nhất , nhưng  nghĩ tới  đời  còn  nhiều ngã rẽ đầy gai như .
An tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên truyền đến âm thanh tuyết đọng  dẫm lên kẽo kẹt, mành xe liễn từ bên ngoài  vén lên bởi một mũi tên sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo sáng choá cũng giống hệt như mũi tên  b.ắ.n c.h.ế.t Bình Uy tướng quân.
Dọc theo đường , nàng đều ở trong xe liền, bên trong đốt lò sưởi đến ấm áp, mành xe  mắt  vén lên, gió lạnh liền thổi ập  bên trong.
Gió của Bình Châu thật   khác với nơi khác, đó là loại gió lạnh như  lột da  ,  từng tia rét buốt như d.a.o nhỏ châm chích  trong thịt, giống như lăng trì.
Những cơn gió tuyết cắt ngang đau đến doạ ,  cuốn theo bông tuyết nhỏ, khi  ập     lạnh cứng, gần như  thở  nổi.
Triệu Hi Hằng thình lình nhận  trận gió , đôi mắt  đ.â.m đau, liền đỏ ửng lên, nước mắt trào ,  thể cũng run rẩy.
Nàng vẫn luôn sợ lạnh, khí hậu ở Tấn Dương ôn thôn như  mà đến mùa đông nàng còn  chịu  nổi, huống chi là ở Bình Châu phía Đông Bắc .
"Khóc? Sợ?"
Triệu Hi Hằng  thấy thanh âm liền  là của  kêu Vệ Lễ , ngữ điệu cũng âm trầm như , mang theo đe doạ   hảo ý.
Lúc  nếu nàng  là    sợ mà là  gió thổi rát mắt, đại khái chắc sẽ tổn thương lòng tự trọng của .
Triệu Hi Hằng dừng một chút,  đó nhu nhu nhược nhược gật đầu.
Hiện tại nàng chỉ lẻ loi một , bảo mệnh quan trọng.
Vệ Lễ   một tiếng, hình như là phát hiện cái trò chơi khó lường mới mẻ, "Gan thỏ."
Hắn giống như vì nàng sợ hãi mà cảm thấy vô cùng cao hứng.
Bàn tay trắng trẻo của Triệu Hi Hằng nắm chặt thành quyền, tên  thật thiếu đánh,  thật quá  mắng , nhưng tình thế  cho phép, chỉ  thể nhịn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-8-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng thích ứng trong chốc lát, mới dần dần mở  đôi mắt , tò mò đánh giá cái tân nhiệm chủ nhân của Bình Châu tâm tình bất định .
Có chút  thảo hỉ,  thấy liền   kinh tâm, trái tim trong lòng n.g.ự.c bang bang nhảy loạn, cảm giác sợ hãi  chán ghét giống như bóc  một con trùng  khỏi cổ áo . Mà ấn tượng  chả phù hợp với tướng mạo của  chút nào.
Trước mặt,   thực trẻ tuổi, vóc   cao  cân xứng, làn da lộ ở bên ngoài tái nhợt, tóc đen mắt đen, rõ ràng là một  cực kỳ xinh , nhưng khi   mang theo âm trầm quỷ dị âm trầm, giống như thanh âm của .
Trên vàng tai trái bấm một cái lỗ to ngay  xương tai, đeo một cái mắt xích  hoa văn quỷ dị bí ẩn nào đó.
Tin rằng   mà  thấy , đều sẽ tránh còn  kịp, run sợ  dám kháng cự, thật sự   quan hệ với tướng mạo của  chút nào.
"Vệ công tử vì  giữ  ?" Cánh môi Triệu Hi Hằng run rẩy, sắc mặt  gió lạnh thổi đến  chút tiều tụy.
Khoé môi Vệ Lễ cong lên, lộ  một ít răng trắng đều tăm tắp.
Có lẽ thiếu niên khác nếu  như , Triệu Hi Hằng sẽ công nhận răng bọn họ  đều  trắng bóng như tuyết, nhưng Vệ Lễ  như , trong óc nàng chỉ  thể toát  bốn chữ "Trắng nhởn lạnh ". Tựa như những chữ  hình dung mũi tên của , hoặc là dùng những chữ hình dung hàm răng sói để miêu tả răng của .
"Tiểu công chúa,   ngươi quá ngây thơ  ? Bình Châu là nơi ngươi  đến là đến,   là  ?" Vệ Lễ kéo dài âm, tinh tế chậm rãi, lặp  những lời  cho nàng một .
- -----
Đầu óc Triệu Hi Hằng  giống Triệu Minh Tâm, bên trong  để đậu hủ, lời  Vệ Lễ   khỏi miệng, nàng liền hiểu rõ.
Người  ngay từ lúc bắt đầu liền  định để nàng rời Đan Đông, hết thảy đều là ác ý khinh nhục cùng đe dọa.
Cơn gió thổi thốc , mạnh mẽ hơn vài phần, chóp mũi Triệu Hi Hằng  đông lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt  gió xoáy  phát đau, nước mắt sinh lý liền trào  ngoài. Nàng   ủy khuất, cũng   khó chịu. Nói gì thì , lúc còn trong hoàng cung, nàng trong tối ngoài sáng chịu ủy khuất còn nhiều hơn cái  nhiều. Nàng chỉ đang nghĩ mong  cho cái tên cẩu tặc Vệ Lễ  lẹ lẹ buông màn xuống giùm, nàng sắp  đông lạnh đến c.h.ế.t .
Tuy là Vệ Lễ   bằng súc sinh đến mấy, giờ phút  cũng dừng  một lúc lâu.
Triệu Hi Hằng xinh ,  nhiều năm    . Nữ hài nho nhỏ ngày nào cũng   đáng chú ý , hiện giờ càng thêm nẩy nở. Về nguyên nhân địa lý, Bình Châu vốn là nơi  nhiều  ngoại tộc, cho nên những  lai cũng nhiều, bọn họ phần lớn đều  bề ngoài tuấn tiếu, nhưng   ai bì kịp Triệu Hi Hằng.