gì đáng yêu như mèo con chứ!
"Hỏi phòng bếp xin chút thịt băm ." Triệu Hi Hằng thích thú  chết, nó meo một tiếng, nàng liền cọ nó một phen, hận  thể cọ cho nó trọc luôn.
Tiểu gia hoả nhỏ mà hung hăng ghê.
"Về   chính là nương ngươi nha, ngoan ngoãn." ôn nhu của Triệu Hi Hằng lúc    dối trá như khi đối với Vệ Lễ, là tình cảm chân thật, nàng hôn lên  đỉnh đầu mèo con bẹp một ngụm.
Lỗ tai mèo con gục xuống.
"Phu nhân, đừng hôn, nó còn  tắm rửa." Thị nữ yếu ớt đề nghị.
"Đợi nó cơm nước xong,  tắm cho nó!" Triệu Hi Hằng xăn cánh tay áo lên, chuẩn  sẵn.
Nàng  đầu tiên  nương cho mèo, cũng   kinh nghiệm gì, thị nữ cả phòng cũng là  đầu, vài  chạy  thỉnh giáo mấy ma ma cùng đại bá lớn tuổi trong phủ, Triệu Hi Hằng còn đang vuốt mèo.
Mèo con ghé   đùi nàng ngủ, còn ngáy,  đùi Triệu Hi Hằng nóng nóng, nàng cũng  dám động, nàng khẽ động thì mèo con liền kêu lên meo meo thể hiện bất mãn.
Khi nàng ở trong cung cũng thích những con vật nhỏ thế , nhưng Triệu Minh Tâm  dị ứng với những động vật nhỏ  lông, cho nên cả cung   đều  cho những tiểu tử thế  xuất hiện, gặp liền  đánh chết, Triệu Hi Hằng cũng  dám  phụ trách với sinh mệnh của bọn nó.
Triệu Hi Hằng  mới tỉnh, trong lòng còn  chút bóng dáng của Vệ Lễ, nhưng hiện tại Vệ Lễ là cái thứ gì? Nàng     nhớ rõ!
Trong vòng một ngày, việc   lượt xảy  nha: Vệ Lễ  ở nhà, nàng phát hiện  cao lên. Mà quan trọng nhất chính là, bà đây  mèo  nha!
Vệ Lễ tiêu hao thể lực trong quân một ngày, xa xa  thấy ánh đèn đuốc tầng tầng nối tiếp  trong các đình viện ở hành cung, ngựa  ngừng vó  trở về.
Triệu Hi Hằng hẳn là phái   ở cửa   chờ  ăn cơm, dù  cũng  lúc .
Vệ Lễ bỗng nhiên thả chậm tốc độ, kêu, "Trần Nhược Giang."
"Dạ, chủ công  ở đây." Vệ Lễ hôm nay  một vòng trong quân doanh, quân tâm  chút hồi tỉnh , Trần Nhược Giang cảm giác bát cơm   thể càng ngày càng vững chắc, vì thế càng nhiệt tình thêm vài phần với Vệ Lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-83-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Ngươi  xem,  thế nào mới  thể để cho Triệu Hi Hằng mỗi ngày đừng chờ  ăn cơm, phiền c.h.ế.t ! Vắng , nàng mỗi ngày đều  ăn cơm nổi ? Công chúa đều là dính  như thế ? Rời khỏi  thì  ?" Trên mặt  mang theo chút  kiên nhẫn, giống như thật sự  phiền não vì loại sự tình , "Ta mỗi ngày bận rộn như ,  gì  thời gian cùng nàng ăn cơm?"
"..."
"Nàng còn mỗi ngày phái   ở cửa   chặn , kêu  trở về ăn cơm, phiền c.h.ế.t ."
Mặt Trần Nhược Giang thật giống cái kính vạn hoa năm màu rực rỡ, xanh một trận,  đỏ một trận,   nên ở chỗ ,  hẳn  dành thời gian  xem mắt thôi.
Lại đổi phương pháp khoe khoang chứ gì, cứ thích khoe khoang với    tức phụ như  .
Cái công chúa  dính  dính ngươi,  còn   ? Nàng  đều ước gì ngươi c.h.ế.t ở bên ngoài, ngươi  giỏi thì khoe chuyện  với  !
 Trần phó tướng  dám  , sợ Vệ Lễ thẹn quá giận, đem   thịt ngay tại chỗ, trong nhà  còn  một   ăn  thừa thứ gì cần  nuôi dưỡng,   thể c.h.ế.t .
Hai  một  một    cửa lớn hành cung,  đại môn vắng vẻ, ngoại trừ một binh lính chờ dẫn ngựa, cũng   ai khác, càng   thị nữ của Triệu Hi Hằng chờ Vệ Lễ về thỉnh   ăn cơm như  .
Mặt Vệ Lễ lập tức đen, tay nắm cương ngựa siết chặt, "Trời tối quá , chắc chịu lạnh  nổi nên trở về."
Trần phó tướng  dám  Vệ Lễ mất mặt một chút nào nữa, vì thế vội vàng ôm tay, "Chắc hẳn phu nhân còn đang chờ chủ công dùng bữa, thuộc hạ về nhà ."
Sắc mặt Vệ Lễ   trắng, khoát tay, bảo  .
Vệ Lễ sải bước  về hướng tiểu viện của Triệu Hi Hằng, mấy tên thủ vệ  là lính tòng quân trong quân doanh mấy ngày gần đây mới  đến, ai cũng tinh thần phấn chấn, thấy Vệ Lễ lớn tiếng chào, "Chủ công!"
Vệ Lễ gật gật đầu, lúc  mới giống , Triệu Hi Hằng nếu như  chạy ,  binh lính như  ngăn   đủ uy h**p e ngại, mấy tên  cũng đủ tăng thể diện cho .
Triệu Hi Hằng cùng đám thị nữ     bên ngoài như thế nào, các nàng đang  tâm  ý đặt    con mèo con.
Mèo con mới tắm rửa xong, run cầm cập ghé   n.g.ự.c Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng lấy khăn nhỏ lau lau lông cho nó, "Tiểu bảo bối,  lạnh  , ngoan nha, thật đáng thương."
Mấy thị nữ mang chậu than đến, sưởi ấm cho nó.