Cái dáng vẻ bụng phệ bủng beo    của Trấn Bắc vương, còn  thể luyện thứ đồ chơi ?
Hắn lôi tất cả thư tịch của cái kệ thứ mười sáu   xem một , đích xác, trong phòng  đều chứa "Võ lâm bí tịch", về phần cái chuyện  thể  , là thật sự là  thể   ngoài.
Chiêu  của đống võ công  thiên kì bách quái, Vệ Lễ thậm chí còn thử qua một chiêu trong đó một , ngay cả cái loại " võ lâm bí tịch" chân trái bắt chéo chân ,  đó  bệch xuống mặt đất một cái, lăn thành cái một quả bóng nhỏ cũng .
Tác giả  đây là đang dạy  chạy trốn chính xác nhanh chóng như thế nào.
Vệ Lễ tức hổn hển lật hết nguyên giá sách rơi ầm xuống mặt đất, ngày mai sẽ bảo Trần Nhược Giang đem mấy quyển sách   vứt bỏ, cái thứ lộn xộn gì thế ?
Còn  thể  ? Còn tuyệt mật?
Hắn duy trì trạng thái tức hổn hển như  mà trở về sân viện, đá văng cửa viện, phát  tiếng vang ầm một trận.
Canh giờ   còn sớm, Triệu Hi Hằng   xuống ngủ, thấy  lạnh mặt trở về, nghĩ thầm chuyện hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền vẫn nên ngày mai chờ  tâm tình    thôi.
Nàng nhanh chóng nhắm mắt , trở .
Trời  ai   chọc ? Ngao du trong biển tri thức   vui vẻ ?
Vệ Lễ thấy nàng ngủ  an , xoay  cài cửa ,  đó trầm mặc cởi y phục.
- -------
Mấy ngày nay Vệ Lễ hình như đặc biệt cố gắng, Triệu Hi Hằng cũng  gặp  bao nhiêu.
Mỗi   trở , Triệu Hi Hằng cũng  ngủ, khi tỉnh dậy,  cũng   còn ở đó.
Tính tính ngày, hôm nay cũng  ngày 30 sắp qua năm mới , lúc   thời điểm , bất luận ở chỗ nào cũng đều giăng đèn kết hoa, nhưng ở Bình Châu, Vệ Lễ cấm  cho ăn tết, nên tất cả   chỉ  thể nhịn,  khí lạnh lẽo u tịch.
Triệu Hi Hằng  chủ, phát thêm một tháng tiền tiêu vặt cho tất cả những  trong phủ, nên trong viện lúc  mới tính  chút  khí vui mừng.
Nàng cũng  sợ Vệ Lễ tức giận, ngày đó là   tiền  cứ tùy tiện tiêu, cho nên nếu   tiết tiền thì cũng là  đuối lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-92-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
 Triệu Hi Hằng vẫn để  cho  nào đó một cái hà bao nhỏ xinh , bên trong để  nhiều thỏi vàng nhỏ,  cho túi tiền căng phồng lên, xem như tiền mừng tuổi để dỗ dành  .
Tóm , lông dê cũng ở   dê, đều là tiền của Vệ Lễ, nàng vung  ngoài cũng  cảm thấy đau lòng.
Nàng đặt hà bao   gối Vệ Lễ, phát hiện quá lớn, căng phồng đến liếc mắt liền  thấy ngay, vì thế nghĩ nghĩ,  bỏ nó  trong xiêm y mà Vệ Lễ thường xuyên mặc nhất.
Thị nữ vụng trộm che miệng , "Phu nhân chuẩn  tiền mừng tuổi cho chủ công ?"
"Không  ?" Triệu Hi Hằng  một tiếng, nương nàng , nàng  lớn đến bao nhiêu  nữa cũng sẽ mừng tuổi cho nàng.
Ở nhà lấy của nương, xuất giá   chỉ  thể lấy của nương, còn  thể lấy của cha  phu quân.
Nếu nàng  thể lấy, Vệ Lễ đương nhiên cũng  chứ.
"Đương nhiên là , chủ công   sẽ vui vẻ  chừng nào ." Đừng thấy chủ công   vẻ cọc cằn  dễ chọc, nhưng khi ở cùng phu nhân thì ngược  là mười phần ôn hòa, trong lòng phu nhân cũng lúc nào cũng nhớ chủ công,  xiêm y  quên  cho chủ công, tiền mừng tuổi cũng  chuẩn  một phần cho chủ công.
Dù cho tiền mừng tuổi chỉ dành cho tiểu hài tử, nhưng phu nhân cũng thật  cưng chiều .
- ----
Vệ Lễ tuần doanh trở về,  đường  qua phường thị, thấy  còn cảnh tối đen mù mịt như ngày xưa nữa. Trong các hộ dân đèn đuốc sáng trưng,  từ nhỏ  bao giờ ăn lễ mừng năm mới, tất nhiên cũng sẽ  nhớ hôm nay đến cùng là cái ngày đặc thù gì, chẳng qua  chỉ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hiện giờ   tiếng   giống như ngày thường, nhưng  tràn đầy  khí nóng bỏng khó hiểu.
Triệu Hi Hằng  ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm.
"Ngươi về ." Nàng chào hỏi.
"Sao đêm nay ngươi còn  ngủ?" Không chỉ hỏi Triệu Hi Hằng, cũng nghi hoặc vì  đêm nay trời tối thế  mà dân chúng thành Bất Hàm còn  tắt đèn.
"Hừng đông lên chính là một năm mới, dựa theo tập tục, đêm nay  thể ngủ, nếu  sẽ  niên thú ngậm , cái  gọi là đón giao thừa." Triệu Hi Hằng nghiêng đầu  với , chẳng lẽ loại thời khắc mà tất cả dân chúng Đại Chu đều  thế ,     ?
"A." Trong mấy loại sự tình thế , Vệ Lễ hình như   chung đề tài với nàng,   nhạo một tiếng, "Mấy cái chuyện ngớ ngẩn đó mà các ngươi cũng đều tin? Thật là   đầu óc."
Triệu Hi Hằng bẻ một miếng củi nhỏ bỏ  trong đống lửa, ánh lửa bùng lên, cái miệng  của Vệ Lễ là cần  ăn đòn, ai chẳng  chuyện xưa kiểu  là để lừa gạt tiểu hài nhi, nhưng phong tục tập quán bao nhiêu năm nay,   đều quen dùng cách   để trò chuyện với  cho thêm phần độc đáo.