Nhũ danh của Triệu Hi Hằng, gọi là A Đam.
Cha nàng  hy vọng nàng  trường Lạc an khang, cho nên đặt tên cho nàng  là A Đam.
Từ khi nàng  còn  sinh ,  chiếm  ngàn vạn sủng ái,  cha , tổ mẫu, ngoại tổ phụ cho đến ngoại tổ mẫu, tất cả   mong mỏi nàng   đến  đời,   xong hết tất cả  chuyện để nghênh đón nàng .
Triệu Hi Hằng, nàng bước đến thế giới   một gia đình tôn quý nhất thiên vị trắng trợn  kiêng nể gì, cho nên bây giờ đối với bất luận kẻ nào  lấy lòng, nàng đều  cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thậm chí một chút xíu cưng chiều đó    thể so sánh với sủng ái   nàng từng  . Mà Vệ Lễ ,   gì cả.
Vệ Lễ   ở  ghế, mà là tựa  sát tường, suy nghĩ   bay tới nơi nào .
Hắn và Triệu Hi Hằng,  giờ đều    cùng một thế giới, cho dù hiện giờ  hao hết tâm tư kéo   đến trong vũng bùn thuộc về   nữa, cuối cùng nàng cũng  giống như .
Ngươi  xem, một  từ nhỏ  tôn quý như thế,  cố gắng nghĩ về một  đáng ghét thì  tâm tình gì chứ?
Hắn cứ  tựa  sát tường như  suốt cả đêm, ngày hôm  khi trời hừng đông,   chằm chằm bên ngoài, mặt trời dần dần ló dạng.
Hôm qua xiêm y dính bụi đất nặng nề, trở nên dơ bẩn  chịu nổi,  cũng  trở về sân viện,  lấy một bộ xiêm y sạch sẽ.
Vệ Lễ mới  phòng, Triệu Hi Hằng đang  liền rột rột  lên, dùng đôi mắt sáng ngời trong suốt  .
Ánh mắt hai  chạm , Vệ Lễ dời mắt , như  phát hiện nàng, lập tức  tìm xiêm y.
Triệu Hi Hằng sửng sốt, Vệ Lễ  mà  như   thấy nàng.
Trong lòng nàng bỗng nghi hoặc,  thích hợp a, dựa theo hiểu  của nàng về Vệ Lễ, nếu như  thật sự tức giận, sớm  tới đây bóp cổ ,   chừng còn  thể b*p ch*t luôn cả nàng lẫn con mèo con, nhưng bây giờ  lạnh lùng như thế là  ? Đến cùng là tức giận   tức giận ?
Người  vẫn    sách khiến  tiến bộ, Vệ Lễ mới cố gắng  sách  vài ngày,  học  cách giấu hết hỉ nộ.
Vệ Lễ càng bình tĩnh, Triệu Hi Hằng càng cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Nàng ngược  thật  bao giờ nghĩ tới, Vệ Lễ   hành vi của nàng  cho tổn thương, ủy khuất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-95-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Dù  loại cảm xúc , ngay cả bản  Vệ Lễ cũng  chịu thừa nhận  sẽ .
"Chủ công?" Triệu Hi Hằng gọi .
Vệ Lễ vẫn là  phản ứng , giơ tay ôm một đống quần áo trong tủ quần áo , tiện tay nhét  trong bao, xoay  liền   ngoài.
Triệu Hi Hằng: "! ! !"
Vệ Lễ   là  nàng chọc tức đến mức  bỏ nhà   đó chứ ?!!.
Nàng cũng  để ý tới bên ngoài ổ chăn lạnh lẽo bao nhiêu, nhanh chóng chạy xuống, hài cũng  thèm mang, kéo kéo tay áo Vệ Lễ , "Chủ công chủ công,  sai ,  xin ,  đừng tức giận    ?"
Nàng thật sự  chính  sai , áy náy cả buổi tối cũng  ngủ đủ.
Triệu Hi Hằng   là  vô tâm vô phế, cảm thấy khó chịu như  cũng là hiếm  .
Mặt đất lạnh lẽo như băng, lạnh đến mấy ngón chân của nàng phát đau, Triệu Hi Hằng nhịn   rụt một ngón chân , nhưng vẫn  buông tay, nàng sợ  buông tay, tên Vệ Lễ tính tình như cẩu   chịu  nàng  liền chạy .
Nếu thực sự   tức giận đến bỏ chạy, nàng cũng  khó chịu .
Đây là nhà của Vệ Lễ gia, nàng chọc cho   tức giận đến bỏ chạy khỏi nhà của bản  luôn thì là chuyện gì chứ, hơn nữa chuyện tối qua, thật là nàng  đúng.
Vệ Lễ vẫn   chuyện, rút tay áo   khỏi tay Triệu Hi Hằng, gương mặt lạnh lùng tiếp tục , Triệu Hi Hằng bám riết  tha  theo ,   níu lấy tay , "Chủ công,  thật sự sai ,    . Ta cam đoan   sẽ  như  nữa ."
Nàng hạ giọng, mềm mại, lấy cái giọng khi còn nhỏ phạm sai lầm   nũng với Triệu Tinh Liệt , trăm  đều  sai.
"Tay  còn  đau  ? Bôi thuốc  đó ?" Triệu Hi Hằng nắm lấy bàn tay ,  mu bàn tay trắng bệch của Vệ Lễ khắp nơi đều là vết sẹo nâu ngang dọc, còn  nứt da, đến nỗi vết thương do mèo cào  mu bàn tay cũng  vẻ  nghiêm trọng lắm, tóm  chính là  .
Triệu Hi Hằng  xem, bỗng nhiên   nên lời, trong lòng nàng  chút nghẹn,  hoảng sợ đến  .
Hình như mấy ngày  khi thấy bàn tay , cũng   nhiều tổn thương đến như thế. Mà cũng  lẽ khi   , nàng  để ý lắm.