Nàng nhớ tới a gia nàng, mỗi  từ chiến trường trở về, khắp nơi đều là sẹo, Vệ Lễ còn nghiêm trọng hơn so với  một chút.
Tuy Vệ Lễ    kém cỏi chút, nhưng  đau cũng  , lạnh nóng  , buồn cũng  ,  mèo cào cũng   với nàng.  dạng  còn  cho   khó chịu nhiều hơn, hốc mắt Triệu Hi Hằng  chút nóng lên.
Đều là , ai cũng sẽ đau,     thể  đau?
"Ta bôi cho ngươi một chút thuốc , móng vuốt của Cẩu Đản Nhi  sạch sẽ, dễ  nhiễm trùng lắm." Triệu Hi Hằng lôi kéo tay , tha thiết .
Vệ Lễ thấy nàng  tay , ánh mắt tối sầm, nhanh chóng rút bàn tay của  về đặt ở phía  lưng. Tay   ,  đôi khi chính  cũng    nhiều. Triệu Hi Hằng là một cô nương dịu đang mềm mại,  thấy mấy thứ như  còn  cảm thấy sợ hãi ghê tởm? Nàng  thể nhịn  ghê tởm mà  với tự  nhiều chữ như thế, thật là  cố gắng .
Giật nhẹ khóe miệng, đuôi mắt mang theo chút khinh miệt, "Nhìn đủ  ?  cái gì ?"
Triệu Hi Hằng    chuyện, Vệ Lễ bắt lấy đuôi tóc nàng, để nàng đối mặt với , "Ngươi là công chúa, ngươi   sai ? , đều là ."
Dứt lời, cũng   Triệu Hi Hằng giải thích, nghênh ngang mà .
Triệu Hi Hằng thật nghĩ  là bột mì  nắn  thì nắn ? Tùy tùy tiện tiện hai câu liền  thể dỗ xong? Hắn cũng   cha nàng, cũng   nương nàng,   đau  yêu nàng, thậm chí  thể  là chán ghét nàng cực kì,   thể khinh địch như , chỉ một hai câu liền  nàng thuyết phục chứ ?
Huống hồ nàng  xin  cũng   là từ thật lòng  , trong lòng nàng  gì  chỗ cho , chẳng qua là sợ chọc giận  thì ngày  sống  dễ chịu cho nên mới tạm nhân nhượng, vì lợi ích  cục mà  xin , tưởng  cái gì cũng  ?
Vệ Lễ càng nghĩ thì càng cảm thấy táo bạo khó an, nhớ tới cảm giác uỷ khuất trong lòng   nên lời tối qua ở thư phòng, hung hăng tát cho chính  một bàn tay.
Trong lòng mắng, Vệ Lễ, ngươi hạ tiện   chứ ? Lúc  đoạt lấy Triệu Hi Hằng là vì cái gì?
Còn   là vì bình  nỗi bi phẫn nhiều năm nay?
Hiện tại ngươi đang  gì? Triệu Hi Hằng nàng ăn ngon ngủ ngon,   chuyện gì còn  thể phát giận về phía ngươi, ngươi   thấp hèn  , cứ chiều nàng như  ?
Ngươi nên mắng nàng, hẳn là nên đánh nàng, hẳn là nên tra tấn nàng. Nàng  ngươi mất hứng , ngươi dựa  cái gì bỏ  chứ ? Nên  cũng  là nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-96-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Tuy  nghĩ như , nhưng bước chân  liên tục,   trở về. Dù    thèm để ý Triệu Hi Hằng, chờ   ở nhà mấy ngày, nàng chịu lạnh lẽo, liền    lời, ai bảo nàng dám rống lên với !
Triệu Hi Hằng cũng thật sự là  lạnh lẽo, nàng nhanh chóng nhảy lên  giường sưởi,  xổm bên cửa sổ  theo bóng dáng của Vệ Lễ biến mất  lớp cửa sổ giấy, thoáng  chút thất lạc.
Vệ Lễ  giận thật , lúc   tức giận thì  còn tìm thấy dấu vết để  đường theo, hiện tại  lạnh như băng .
Nàng sờ sờ cổ của , kỳ quái thật, Vệ Lễ tức giận  mà  bóp cổ nàng .
Sáng sớm Cẩu Đản Nhi đói bụng, nó giống như   chuyện gì mà chạy tới cọ Triệu Hi Hằng xin cơm ăn.
Triệu Hi Hằng  thấy nó, nhớ tới vết thương  mu bàn tay Vệ Lễ, ba dấu cào thật sâu, đến bây giờ còn rướm máu.
Nàng tức giận ném con mèo con xuống, "Ngươi đừng ăn cơm nữa , cào  còn    hổ hỏi  xin cơm ăn?"
Cẩu Đản Nhi dạo mấy vòng bên , Triệu Hi Hằng vẫn là ôm nó  dậy,  đó lấy cây kéo nhỏ, thật cẩn thận cắt móng cho nó.
Nàng cúi đầu,  cắt  lầm bầm lầu bầu, "Về  đừng cào , ngươi thấy a gia ngươi  ngươi cào đau lắm  ,  tức giận , cũng  cho  bôi thuốc cho ,    thể để  sẹo  ."
Triệu Hi Hằng tức Cẩu Đản, nhưng càng tức hơn vẫn là chính .
Nàng đúng là đồ ngu ngốc, Cẩu Đản Nhi   sợ nàng, mỗi  giương nanh múa vuốt cũng chỉ là hù dọa nàng, nàng liền thật sự cho rằng tiểu gia hỏa  chỉ  hù dọa ,  thực tế vật nhỏ  dã tính khó thuần, còn cào  như , nàng  xin   mà thậm chí oán giận Vệ Lễ ném con mèo của nàng .
Nàng   đúng; dỗ dành cũng  dỗ  ; hiện tại  còn  tức giận đến bỏ .
Nhìn Vệ Lễ lấy nhiều xiêm y như  , cũng   khi nào mới trở về.
Trước đây tuy rằng nàng ước gì Vệ Lễ mỗi ngày đều  trở ,  bộ sân viện đều là của , giường sưởi ấm áp dễ chịu cũng  ai giành với bản , nhưng Vệ Lễ cứ bỏ  như thế , tức giận cũng  tiêu, trong lòng Triệu Hi Hằng áy náy.