Phụ  giận run cả , nhưng nước mắt rơi xuống vẫn  nỡ đánh tỷ tỷ.
 
Chỉ nhốt tỷ tỷ , bảo tỷ tỷ nghĩ  cho kỹ.
 
Đêm đến, sợ tỷ tỷ đói,  lén đem bánh bao cho tỷ tỷ.
 
 tỷ tỷ  lấy, qua cửa sổ cầu khẩn :
 
“Đại Lực, giúp tỷ,  gọi Ninh lang đến! Tỷ  chuyện   với .”
 
Dĩ nhiên   dám.
 
Phụ   nỡ đánh tỷ tỷ, nhưng đánh  thì  hề nhẹ tay.
 
Tỷ tỷ   sự khó xử của , dịu dàng :
 
“Ninh lang sợ phụ  nhất,   dám  gì . Tỷ chỉ buồn,   chuyện với  thôi. Đại Lực,  định bắt tỷ quỳ xuống cầu xin mới chịu giúp …”
 
Ta tất nhiên  dám bắt tỷ tỷ quỳ, tỷ tỷ  thế,   nỡ.
 
Vậy là   tìm tên thư sinh , còn  trong sân canh gác cho họ.
 
Tỷ tỷ  lừa ,  với  nửa đêm  chịu nhận  phận.
 
Tỷ tỷ  với phụ  là tỷ sai ,  nên cãi lời, sẽ yên tâm chờ gả.
 
Phụ  , ôm tỷ tỷ  một trận,  đời   hại ai cũng  bao giờ hại tỷ tỷ…
 
  ai ngờ, sính lễ Cố gia  tới, tỷ tỷ  trộm bạc cùng tên thư sinh nghèo bỏ trốn…
 
5
 
Ta cứ tưởng  xong, Cố Thời An sẽ tức giận.
 
Dù gì thì ai mà chẳng khó chịu khi tân nương xinh  bỏ chạy,   một đứa  xí thế .
 
Ta xoa xoa dầu mỡ  tay, nhỏ giọng :
 
“Cố công tử,     , ăn  nhiều, nếu ngài chê thì cứ trả  về. Còn bạc… hôm nay  sẽ  đường chặn , khi nào trả đủ bạc cho ngài thì  sẽ về nhà! Chỉ xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho phụ mẫu , họ tuổi  cao, thật sự  xoay nổi bạc …”
 
Ánh sáng từ nến hỷ  gió thổi lay động, trăng vương qua bậu cửa, rơi  gương mặt lười nhác của Cố Thời An.
 
Hắn trời sinh  mang vẻ phong lưu, đôi mắt đào hoa   như vương chút men say, mỉm  mơ hồ.
 
Nhìn một cái là  chẳng    đắn.
 
“Quản gia đưa bao nhiêu sính lễ?”
 
“Năm mươi lượng.”
 
Cố Thời An khẽ  khinh, tiện tay đùa nghịch ngọn lửa nến, ánh lửa chao qua chao :
 
“Chút tiền   đủ cho gia đây thua một ván, coi như gia  từ thiện.”
 
Cái giò heo trong tay  rơi “bịch” xuống đất:
 
“Không lấy nữa?”
 
“Không lấy nữa.”
 
Ta bật dậy, kích động cúi  vái  ba cái:
 
“Cố công tử, ngài yên tâm,  là con nhà thật thà,  chiếm của ai một xu. Dù ngài  tiền, bạc cũng   gió thổi tới. Ta  trả  bạc, nhưng   sức,  …  sẽ  trâu  ngựa cho ngài, việc nặng việc mệt gì  cũng !”
 
Cố Thời An   đầy hứng thú, khóe môi cong lên,  bật  ha hả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-cong-tu-an-choi/3.html.]
 
“Bộ dạng ngốc nghếch  mà cũng   sơn tặc… ha ha… ở  , ở  , dù  gia cũng  tiền,  vì nuôi mấy con vật chướng mắt chi bằng nuôi ngươi…”
 
6
 
Sáng hôm , Cố Thời An dẫn  đến gặp tổ mẫu của .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Có thể thấy, lão tổ tông  thật sự thương .
 
Bởi   thấy mặt , bà  tức :
 
“Đây… tranh vẽ   thế , rõ ràng là mỹ nhân mà,    thế , chẳng   gạt hôn ! Thời An đáng thương của …”
 
“Đám khốn kiếp đó  chọn cho con một mối thế , , chúng  trả con nhỏ  xí  về,   tổ mẫu đích  chọn cho con, chọn một  hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang,   như hoa.”
 
Bà lão lườm  một cái, ánh mắt ghét bỏ chẳng buồn giấu:
 
“Phụ mẫu ngươi là ai, mau dẫn chúng  đến trả bạc , ngươi từ  đến thì cút về đó! Nếu các ngươi  trả bạc, chúng  sẽ báo quan, tống cả nhà lũ lừa đảo các ngươi  ngục! Đi!”
 
Không .
 
Bạc từ lâu  chẳng còn nữa.
 
Ta lo lắng kéo tay áo Cố Thời An,  sức nháy mắt với , lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
 
Cố Thời An thì thản nhiên, vắt chân   ghế, chẳng buồn để tâm đến nước mắt của bà lão, lười nhác :
 
“Được  tổ mẫu, chuyện trong phòng cháu thì  đừng quản. Tuổi  lớn , cứ ở trong phòng an tâm dưỡng lão . Việc của bọn trẻ, dù   quản, cũng chẳng quản nổi.”
 
Câu   châm chọc  đanh thép, ngay cả  cũng   ý tứ bên trong.
 
Sắc mặt bà lão lập tức trắng bệch, miệng mấp máy,  buông tay  một cách khó xử.
 
Trong mắt bà   thương xót,    chút áy náy khó  thành lời.
 
 Cố Thời An chẳng bận tâm, kéo tay áo  bước  ngoài:
 
“Người cũng gặp , chúng  còn việc khác,   chậm trễ việc dưỡng lão của  nữa.”
 
7
 
Cố Thời An nghênh ngang  khỏi phủ, dẫn  thẳng tới sòng bạc.
 
Tiểu tư  thấy  thì mừng như đón sinh phụ, hớn hở mời .
 
Ta  từng tới chốn , tò mò ngó nghiêng khắp nơi.
 
Cố Thời An  thẳng  giữa đám đông,   kính cẩn tránh đường.
 
Hắn  phịch xuống ghế thái sư, phẩy tay lớn:
 
“Cược lớn!”
 
Ngay  đó, một đám  đặt cược nhỏ.
 
Ta tò mò  gần, chẳng hiểu liền hỏi:
 
“Sao bọn họ  cược giống ngài?”
 
Cố Thời An chỉ  gian,  đáp.
 
Rất nhanh, mở bát… nhỏ!
 
Hắn chẳng để tâm, tiếp tục hô cược.