Mỗi   cược lớn,  khác đặt nhỏ;  cược nhỏ, bọn họ đặt lớn.
 
Chỉ một loạt thao tác, năm trăm lượng  bay sạch.
 
Khi  chuẩn  hô “cược lớn”  nữa,  lập tức bịt miệng ,  sang  với đám :
 
“Các  cược  !”
 
Đám    như  kẻ ngốc, mắng om sòm, còn tiểu tư lao tới kéo :
 
“Ngươi là ai? Có tiền ? Dám quậy ở đây, coi chừng  cho một trận!”
 
Ta là đứa từ nhỏ   sơn tặc,  chịu nổi cái nhục ?
 
Liền bóp c.h.ặ.t t.a.y , xoắn mạnh, tiểu tư kêu gào như lợn  chọc tiết:
 
“Ngươi đừng hỏi  là ai! Đừng tưởng    , các  hùa  bắt nạt ! Các     !”
 
Tiểu tư đau đến câm lặng, cả đám  ầm:
 
“Con nhóc quê mùa, còn thương Cố công tử nữa ? Người  tới đây là để vui, bọn  là đang bồi  chơi,   là bắt nạt? Cố công tử, ngài  xem   ?”
 
Ta tức lộn ruột, giơ nắm đ.ấ.m định đánh.
 
Mấy kẻ  còn tệ hơn sơn tặc, sơn tặc còn  tự liều mạng mà cướp, chịu nóng chịu rét.
 
Bọn  thì  trong nhà, há mồm là lừa  bạc.
 
Không còn chút liêm sỉ!
 
“Ta đánh c.h.ế.t…”
 
“Hồ Đại Lực!”
 
Ta  nhấc bổng kẻ  lên, thì  lưng vang lên giọng lười biếng của Cố Thời An.
 
Hắn uể oải  dậy, khoác vai  lôi  ngoài, còn  quên dặn tiểu tư sòng bạc:
 
“Bạc thì tới phủ lấy, hôm nay tới đây thôi.”
 
Tiểu tư mừng rỡ đáp, chạy  hậu viện gọi .
 
Ta lẽo đẽo theo  , còn  thì ung dung dạo phố, chẳng để tâm chút nào tới năm trăm lượng  mất.
 
Đi ngang sạp hàng,  tiện tay lấy món  thích, còn dặn chủ sạp tới Cố phủ lấy tiền.
 
Ta  mấy món đồ ngon lành,  khỏi cảm thán:
 
 là cuộc sống của   tiền…   sơn tặc cả đời cũng chẳng dám mơ.
 
Thật tiêu sái!
 
8
 
Kết quả của cái sự “tiêu sái” đó là khiến Cố lão gia tức đến phát điên.
 
Ông run rẩy cầm mớ giấy nợ của sòng bạc.
 
Một trăm lượng, ba trăm lượng, năm trăm lượng…
 
Giấy nợ ở sòng bạc còn  xem xong,  thấy một đám chủ sạp lũ lượt kéo tới, bên trái hô năm lượng, bên  hô tám lượng, khiến  run bần bật.
 
May mà Cố phu nhân tới kịp, đỡ lão gia một cái, tránh để ông đập đầu  tảng đá.
 
“Lão gia, đừng giận, đừng giận, đều là  của … Thời An nhất định là   ý chuyện hôn sự mới cố ý  thế… Thật sự    cố ý  tìm ở quê… Trong thành,    khắp một lượt , mấy tiểu thư  đến tên Thời An là tránh xa,   cố hết sức… hu hu…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-cong-tu-an-choi/4.html.]
Phu nhân rơi nước mắt rào rào,  đến động trời động đất.
 
Ta suýt nữa cũng rớt nước mắt theo.
 
“Cô nương  tuy là  nhà quê, nhưng nhan sắc là  một  hai trong thôn,  gia cảnh trong sạch, cũng  uổng Thời An.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Cố lão gia càng  càng tức, vung một cây gậy gỗ to vụt mạnh lên lưng Cố Thời An.
 
Mắt  trợn tròn.
 
Ông  dám  tay!
 
Cố Thời An  né tránh,  mặt vẫn treo nụ , như thể   đánh   là .
 
“Nghịch tử! Ngươi nhận sai ?”
 
“Nhận sai gì? Ta  trộm cướp ai ,  hại ai , chỉ tiêu chút bạc của nhà  thôi mà?”
 
“Ngươi… hôm nay   đánh c.h.ế.t ngươi!”
 
Cố lão gia tức giận với thái độ của Cố Thời An, cầm gậy bổ thẳng xuống.
 
Gậy còn cách lưng  nửa tấc,  liền quét chân một cái, hất ông  ngã lăn  đất, một tay giữ chặt lấy tay ông, bẻ gãy cây gậy  ném  thật xa.
 
“Ông là phụ  ,  sai thì dạy,   dạy dỗ gì   đánh c.h.ế.t? Làm phụ  thế    .”
 
Ta  ngẩng đầu  sang phu nhân:
 
“Bà  mẫu  cũng nhẫn tâm,  can ngăn thì thôi, còn đổ thêm dầu  lửa. Nếu lỡ đánh c.h.ế.t  thật, bà  đau lòng ?”
 
Sân viện im phăng phắc, phu nhân tái mét mặt, cuống quýt giải thích với lão gia.
 
“Lão gia,   …    quan tâm Thời An thế nào mà!”
 
Ta lắc đầu tặc lưỡi:
 
“Phu nhân, bà sai , đối xử với con   , con nó  rõ nhất. Bà giải thích với lão gia  gì?”
 
Sắc mặt phu nhân  biến đổi,  bất ngờ  phắt sang , như mụ chửi bới ngoài chợ:
 
“Ở   thứ nô tỳ   dạy dỗ ! Chủ tử  chuyện, đến lượt ngươi xen  ! Người , kéo nó xuống, tát cho nát miệng!”
 
Ta chẳng sợ gì.
 
Không  khoe, bọn họ  xông  hết thì  chắc đánh  .
 
 đám hạ nhân  lao tới, Cố Thời An  lạnh mặt bước lên chắn  , khiến họ co ro như chim cút, lùi hết về.
 
Cố lão gia giãy giụa  với lấy gậy,  liền đè đầu gối xuống, tiện tay bịt miệng ông .
 
Tiếng hét  chặn cứng, chỉ còn đôi mắt trợn trừng.
 
Thấy ông  yên lặng,    sang phu nhân giảng đạo lý:
 
“Phu nhân, bà còn  quan tâm thiếu gia, mà ngay cả tân nương  gả  là ai cũng  . Thế mà dám  là quan tâm? Ta   nha  của nhà bà,  là con dâu của bà đó, mẫu !”
 
Sân viện  rơi  một  im lặng ngột ngạt.
 
Cố lão gia và phu nhân cùng lúc  chằm chằm .
 
“Ngươi…”
 
Chưa kịp để phu nhân  tiếp, Cố Thời An  , kéo   dậy, còn cúi xuống phủi bụi  quần , dịu dàng đến mức đáng sợ.
 
“Phụ ,  còn  gặp con dâu của phụ  . Đây là  do chính phu nhân chọn đó, phụ  xem   ý ?”