142.
Vương Anh nhận lấy hạt dưa, chỉ gùi bên cạnh yên xe đạp: "Từ Sương nhờ đến gửi cho ông một ít đồ."
Trần Đông đến bên xe đạp, vén tấm vải che bên lên, liền thấy bên là từng bó rau dại buộc gọn gàng.
"Ôi chao, tệ tệ, đây là cỏ tề và hương xuân ?"
Vương Anh gật đầu: "Bên còn một ít rau dền và rau bồ công . Ban đầu còn định thêm một ít hoa hòe, nhưng hoa hòe núi kịp nở hái hết . Còn sót một chút cũng tiện gửi đến đây."
Trần Đông thấy hương xuân là thèm chảy nước miếng, vội vã : "Vừa , bây giờ cũng bận, cho cô một món trứng xào hương xuân."
Vương Anh vạch trần sự thật rằng ông cũng ăn, híp mắt : "Được thôi, sư phụ cho một ít dầu ớt, lấy một cái bánh bao kẹp trứng xào hương xuân, cho thêm chút dầu ớt..."
Trần Đông cô đến nước miếng cũng sắp chảy : "Được!"
Trần Đông chọn một bó hương xuân nhỏ bếp , Vương Anh thì thản nhiên bên ngoài, tìm một chỗ gần cửa sổ để c.ắ.n hạt dưa.
Hạt dưa Trần Đông rang vị tệ, vị ngũ vị hương, nhai trong miệng thơm lừng.
Vương Anh chậm rãi c.ắ.n hạt dưa, lâu một nhân viên phục vụ tiến đến gần.
Đối phương thẳng thắn bắt chuyện với Vương Anh: "Chào đồng chí, là Diêu Thuận Quyên."
Vương Anh cũng tự nhiên bắt tay cô : "Chào bạn, là Vương Anh."
Diêu Thuận Quyên khuôn mặt tròn vuông, mắt tròn xoe, tuy mập một chút, nhưng hợp với thẩm mỹ hiện tại. Kiểu ngoại hình và thể trạng như mới gọi là phúc khí.
Cô trông chênh lệch tuổi tác với Vương Anh là bao, mở lời còn chút ngây thơ dứt.
"Là thế , sư phụ Trần Đông bạn là bác sĩ chân đất đúng ? hỏi bạn thể giúp tìm vài loại t.h.u.ố.c ?"
Vương Anh hiểu: "Bệnh viện huyện chẳng t.h.u.ố.c ?"
Diêu Thuận Quyên thở dài: "Bệnh viện huyện cũng thể trùng hợp đủ mấy loại , cũng chỉ thử vận may thôi."
Vương Anh hỏi mới , nhà Diêu Thuận Quyên còn một chị gái, chị cô mấy năm sinh con băng huyết, suýt nữa cứu . Khó khăn lắm mới giành một mạng, nhưng cơ thể vẫn hao tổn nặng nề.
Gia đình nhờ vả ít , cuối cùng tìm một ông lão Đông y tiếng giỏi đến xem.
Lão Đông y cũng lằng nhằng, vung bút kê vài toa thuốc, dặn uống liên tục.
Trong toa t.h.u.ố.c mấy loại khó tìm, bệnh viện huyện cũng thể kê đủ. Nên thời gian cả nhà đều u sầu.
Hôm nay tình cờ thấy Vương Anh gửi đồ cho Trần Đông, nên Diêu Thuận Quyên mới thử đề nghị với Vương Anh.
Diêu Thuận Quyên hạ giọng: " các bạn ở gần núi lớn, trong núi nhiều đồ, nếu bạn thể tìm đủ mấy loại t.h.u.ố.c , giá cả dễ ."
Những chuyện vòng vo của Trần Đông, hầu hết trong quán đều rõ.
ai , dù ai mà từng mua đồ ở chợ đen? Thành phố là như , loại đồ ăn thức uống đầy đủ, luôn tìm cách thôi.
Họ cũng thường xuyên đổi đồ với Trần Đông, chỉ riêng cái gùi rau dại Vương Anh gửi đến, nãy tìm đến bếp gặp sư phụ Trần , ước chừng khi tan ca hôm nay họ thể chia một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-dau-bep-tn-60-xuyen-khong-trung-sinh/chuong-142.html.]
Vương Anh đồng ý ngay, mà hỏi: "Toa t.h.u.ố.c ? Cho xem ."
Nếu một loại t.h.u.ố.c mà địa phương , cô cũng bó tay.
Diêu Thuận Quyên thấy cô mở lời, vội vàng lấy mẩu giấy trong túi đưa cho Vương Anh.
Vương Anh: "Sâm núi, Thiên ma rừng, Đảng sâm..."
Quả thực khó tìm, đặc biệt là sâm núi, phía còn yêu cầu là loại như thế nào.
Vương Anh trầm ngâm một lát: "Bây giờ còn thiếu gì?"
Diêu Thuận Quyên: "Còn thiếu sâm núi và Thiên ma."
Vương Anh nhận lời ngay: "Thiên ma thể tìm , sâm núi thì tùy duyên, nhất là sâm núi nhiều yêu cầu như ."
Diêu Thuận Quyên cũng , đồng ý ngay: "Sâm núi chúng tính tiền theo phẩm chất cho bạn."
Bệnh viện thu mua sâm núi một bảng quy tắc, nhưng vẫn tính theo từng loại, Diêu Thuận Quyên mở lời tính theo năm tuổi: "Ít nhất hai mươi lăm năm tuổi, tính cho bạn ba trăm tệ, thêm một năm cộng ba mươi."
Cái giá đưa , Vương Anh sẵn lòng.
Đem đến bệnh viện thu mua, giá thể nào cao đến mức . Ngay cả tự tìm mua, cũng tốn đủ loại công sức, chắc thể giá cao như .
"Được, sẽ tìm gấp."
Vương Anh quyết tâm, khoản tiền bất ngờ , cô nhất định !
Cùng lắm thì dành hai ba ngày, sâu trong núi lớn.
Ba trăm tệ đó, một năm lương của Từ Sương !
Diêu Thuận Quyên để địa chỉ nhà lưng , Vương Anh cất mẩu giấy túi.
Lúc , Trần Đông cũng xong món trứng xào hương xuân, ông chia một nửa cho Vương Anh, lấy thêm cho Vương Anh hai cái bánh bao.
Bánh bao xẻ đôi ở giữa, mầm hương xuân non nớt kết hợp với trứng gà xào vàng ươm, thơm mát mang theo hương vị đặc trưng.
Vương Anh kẹp bánh bao ăn một cái, cái còn thêm ớt, ăn cũng một hương vị riêng biệt.
Hai cái bánh bao hết sạch, đĩa trứng xào hương xuân sạch bong.
Trần Đông nhét một nắm phiếu cho Vương Anh: "Này, cô cầm mấy cái phiếu xem mua gì thì mua."
Chuyện tính tiền giữa Từ Sương và Trần Đông là một chuyện, đôi khi Trần Đông đưa đồ cho trong quán, lấy tiền, mà là đổi các loại phiếu.
Ông tự giữ phiếu cũng tiêu xài hạn, phần lớn bù đắp cho Từ Sương.
Vương Anh từ chối, nhận lấy xem, bên trong chỉ phiếu vải, phiếu lương thực, phiếu dầu, mà còn một cái phiếu xà phòng.
Vương Anh vô cùng mừng rỡ, bây giờ đến mùa xuân, việc nhà cô chia sẻ cũng còn áp lực gì. Điểm khó chịu duy nhất là khi giặt đồ dùng bồ kết hoặc bột kiềm.
Cô thực sự quen dùng, giặt đồ còn sông giặt, mỗi về đều cảm giác quần áo giặt sạch.
Vốn còn định xoay sở kiếm ít xà phòng, thì tự . May mà bây giờ phiếu xà phòng, cuối cùng cũng thể giải thoát cho bản .