Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 103: Góc nhìn của Bùi Trác (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:30:47
Lượt xem: 599

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Trác mười tuổi trở về phủ Thừa tướng, lúc mới đến, thứ trong phủ đều xa lạ với .

vẫn nhớ một chuyện bốn tuổi, nên việc thích nghi với cuộc sống ở phủ Thừa tướng cũng quá khó khăn.

Những lang quân cùng tuổi với bắt đầu chữ và học, nhưng lúc Bùi Trác vẫn chữ.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bùi phu nhân vốn định mời đến phủ dạy , nhưng Bùi Trác từ chối, đến trường.

Bùi Trác học, Bùi phu nhân đương nhiên chiều theo ý , nhưng các lang quân, tiểu thư trong trường đều học một thời gian, giống như Bùi Trác mù mờ về kiến thức, Bùi phu nhân lo lắng Bùi Trác sẽ tổn thương khi đến trường.

Trưởng công chúa chuyện, liền dẫn Lê Ngưng đến phủ Thừa tướng, dặn dò Lê Ngưng chăm sóc cho ca ca ở trường.

Không gì khác, Lê Ngưng ở trường học thể là như cá gặp nước, phu tử khen ngợi, các bạn học hoặc là vì phận của nàng hoặc là kết giao với nàng, ai đối xử với nàng.

Chỉ cần Lê Ngưng và Bùi Trác thiết, sẽ ai dám nhạo Bùi Trác, hơn nữa Lê Ngưng thông minh, chữ hiểu lý lẽ, nếu Bùi Trác hiểu thể hỏi nàng.

Khi Bùi Trác bắt cóc, Lê Ngưng còn chào đời, nên ngày hôm đó Trưởng công chúa dẫn Lê Ngưng đến phủ Thừa tướng là đầu tiên Bùi Trác gặp nàng.

Tiểu quận chúa sáu tuổi, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt long lanh như nước, sự hiệu của Trưởng công chúa, nàng gọi một tiếng "ca ca" giòn tan.

Bùi Trác nhiều cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu với " " , thêm gì.

Thái độ của thể là lạnh nhạt, nhưng " " hề giảm bớt nhiệt tình, nở nụ ngoan ngoãn thiện ý với .

Chỗ của hai ở trường học cạnh , mỗi phu tử rời , Lê Ngưng đều sẽ đến tìm Bùi Trác, kể những kiến thức phu tử giảng cho .

Khả năng lĩnh hội của Bùi Trác tệ, những gì phu tử đều hiểu, thật cần nàng .

mỗi nàng xong với , dường như đều tự hào, nên Bùi Trác cũng lười ngăn cản, chỉ im lặng nàng xong.

Ngày tháng cứ thế trôi qua một năm, kiến thức Bùi Trác học thua kém gì khác, cho đến kỳ thi cuối năm.

Sáng sớm ngày thi, Bùi Trác dậy sớm đến trường, bên tai vẫn còn văng vẳng lời Lê Ngưng dặn dò xem kỹ những quyển sách nào.

Lê Ngưng dường như còn quan tâm đến việc thể thi hơn cả .

ngày hôm đó xảy sự cố, nửa đường thì bánh xe ngựa hỏng, đợi đến khi tìm xe ngựa thế đến trường thì cũng chỉ còn đầy một khắc nữa là hết giờ thi, Bùi Trác quyết định thi nữa.

Lê Ngưng tưởng sợ thi nên mới thi, nhân lúc Trưởng công chúa dẫn nàng đến phủ Thừa tướng, nàng tìm thấy Bùi Trác và động viên một hồi.

Hắn vẫn tiếp tục nghịch gỗ, trả lời những lời Lê Ngưng .

tiểu quận chúa dường như quen với vẻ lạnh lùng của , để tâm, dịu dàng an ủi thêm vài câu, mãi đến khi Trưởng công chúa cho đến tìm nàng, nàng mới lưu luyến rời .

Sau khi Lê Ngưng , Bùi Trác mới ngẩng đầu lên , chỉ thấy bóng lưng nhanh nhẹn của nàng, nhanh khuất khúc quanh.

Năm mới đến, Lê Ngưng ở trường vẫn tiếp tục giảng giải những kiến thức nàng học cho Bùi Trác, giọng của nàng non nớt, thỉnh thoảng đến chỗ nào hiểu thì sẽ nhíu mày, khi nghĩ thông suốt nở nụ vui vẻ.

Ban đầu, cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như , cho đến một ngày.

Hôm đó trời trong xanh, nắng ấm giữa trưa thích hợp để ngủ trưa.

Nghe thấy giọng quen thuộc đột nhiên yếu ớt, Bùi Trác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lê Ngưng mí mắt sụp xuống, đầu cũng cúi, rõ ràng là đang buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Giữa trưa bọn họ thể nghỉ ngơi hai canh giờ, Bùi Trác nhớ , Lê Ngưng thói quen ngủ trưa, nhưng từ khi đến trường, Lê Ngưng đều dành thời gian ngủ trưa để chuyện sách vở với .

Trước đây, khi nàng chuyện với , nàng luôn trừng mắt , hôm nay uể oải như , chắc là đêm qua ngủ ngon.

"Đừng nữa."

Bùi Trác đột nhiên lên tiếng.

Lê Ngưng tạm thời đánh thức, tưởng chỗ nào hiểu, Bùi Trác liền lặp một nữa, đồng thời bảo nàng cũng cần kể những nội dung đó cho , thật đều hiểu.

Để cho nàng tin rằng thật sự hiểu hết, cần giảng giải cho nữa, Bùi Trác còn nàng giảng giải kiến thức cho ồn ào.

Từ đến nay, chỉ khác nịnh nọt tiểu quận chúa, nào ai giống như Bùi Trác ghét bỏ nàng như .

Lòng của Bùi Trác chấp nhận, Lê Ngưng tức giận, tức giận vì Bùi Trác điều, cũng tức giận chính .

Bùi Trác đều hiểu, chẳng bấy lâu nay nàng cứ tự cho là thông minh .

Lê Ngưng cảm thấy chút mất mặt, cũng chút tủi , nàng mím môi, nước mắt lưng tròng, khi mất mặt hơn nữa liền chạy mất.

Bùi Trác lập tức dậy đuổi theo, nhưng khi thấy nha của nàng theo , siết chặt nắm tay, xuống.

Mãi đến lâu , mỗi khi nhớ chuyện hôm đó, Bùi Trác vẫn khỏi tự hỏi.

Nếu như ngày đó những lời quá đáng như , liệu Lê Ngưng còn đối xử với như .

Kể từ chuyện , Lê Ngưng còn đến tìm nữa, thậm chí còn chuyển đến chỗ cách xa .

Những ngày tháng ở trường học của Bùi Trác bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Còn Lê Ngưng thì lúc nào cũng nhiều vây quanh, thường xuyên thấy tiếng trong trẻo của nàng.

Tất cả trong trường đều , Quận chúa nhỏ và Tiểu công tử Bùi đang giận dỗi .

Cho đến khi kỳ thi cuối năm đến gần, tối hôm , Bùi Trác cẩn thận kiểm tra xe ngựa, xác định ngày hôm sẽ xảy vấn đề gì nữa mới yên tâm ngủ.

Lần thi đầu, nghĩ, như Lê Ngưng cũng nên tin rằng những gì hôm đó là thật, thực sự hiểu hết.

khi về phía Lê Ngưng, phát hiện nàng cũng đang , chỉ là ánh mắt đó, mang theo sự tức giận.

Bùi Trác vốn định nhân cơ hội đến bắt chuyện với nàng, nhưng nàng dường như vui vẻ như tưởng, tuy nàng tức giận, nhưng Bùi Trác cảm thấy nhất là nên đến tìm nàng, kẻo chọc nàng thêm khó chịu.

Sau chuyện , thường xuyên phát hiện Lê Ngưng đang lén .

Tại là lén , bởi vì ngay khi ánh mắt của Lê Ngưng chạm ánh mắt , nàng sẽ vội vàng , che giấu một cách vụng về.

tan học, Bùi Trác vẫn ở bài tập, một học sinh ngang qua, tò mò hỏi: “Bùi còn về?”

Bùi Trác ngẩng đầu: “Làm xong bài tập sẽ về.”

Tên học sinh , Bùi Trác thấy Lê Ngưng đang định rời khỏi trường học trở , chỗ lấy bài tập .

Nha với nàng: “Quận chúa, chúng về nhà cũng mà.”

“Không.” Lê Ngưng chằm chằm Bùi Trác, như xuyên thấu , “Ta xong .”

Trước đây, mỗi khi đến phủ Bùi, Lê Ngưng đều sẽ tìm , nhưng từ khi hai cãi , nàng đến phủ Bùi cũng ít , gặp , ngại Trưởng công chúa và Bùi phu nhân ở đó, để họ quan hệ của nàng và bất hòa, nên nàng cũng chỉ miễn cưỡng gọi một tiếng “Trác ca ca”.

Bùi Trác sẽ đáp , nhưng tự nhiên cho lắm.

“A Ngưng… …”

Sau đó, hai Lưu Đại Thạch và Lý Hương bắt cóc, lẽ đây thể coi là cùng chung hoạn nạn, khi cứu , mối quan hệ giữa hai cũng dịu đôi chút.

Thấy Lê Ngưng cũng còn bài xích nữa, Bùi Trác thỉnh thoảng sẽ đến chuyện với nàng, Lê Ngưng cũng sẽ trả lời vài câu.

Xung quanh Lê Ngưng luôn nhiều , mỗi sinh thần nàng đều nhận nhiều quà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-103-goc-nhin-cua-bui-trac-1.html.]

Sinh nhật mười tuổi cũng ngoại lệ.

Lê Ngưng ở trường học vẫn còn nhỏ tuổi, đa học sinh đều lớn hơn nàng hai tuổi.

Giờ đây nàng thể gọi là thanh tú, dung mạo thể thấy vẻ tuyệt sắc trong tương lai.

Ngày sinh nhật, nhiều học sinh trong trường đến phủ Trưởng công chúa để tặng quà cho Lê Ngưng.

Trong đó một vị tiểu lang quân, còn thư cho nàng.

Lê Ngưng tò mò, hứng thú mở , khi phát hiện đó là một bức thư tỏ tình, nàng nhíu mày.

Tiểu lang quân lắp bắp những lời ngon ngọt với nàng, chẳng hạn như khi nàng đến tuổi cập kê thể gả cho .

Mười hai tuổi lẽ hiểu thế nào là tình yêu, nhưng cũng hiểu như thế nào khiến vui vẻ khi gặp.

Lê Ngưng từ chối .

“Chuyện khi cập kê thì ai cũng .” Lê Ngưng một cách uyển chuyển, “Ta thể đồng ý với , cũng xin đừng buồn.”

Tiểu lang quân mặt đỏ tía tai, vội vàng bỏ chạy.

Nha hỏi Lê Ngưng, hỏi nàng hiểu ý tiểu lang quân .

Cho dù là nội dung bức thư, lời của tiểu lang quân, đều thẳng thắn như , Lê Ngưng thể hiểu.

Đợi tiểu lang quân biến mất khỏi tầm mắt, Lê Ngưng tự : “Sau tránh xa một chút.”

Nha bật , hỏi tại .

Lê Ngưng nghiêm túc : “Mẫu , giữ cách với những tiểu lang quân mà thích, thể để họ cảm thấy cơ hội.”

Nha ngạc nhiên, trong mắt nàng Lê Ngưng còn nhỏ, nhưng lý.

Nha hỏi, “Vậy nếu lang quân nào tỏ tình với Quận chúa, Quận chúa đều sẽ tránh xa họ ?”

Lê Ngưng nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Sẽ. Nếu ý với , mà thích còn ở cùng với , sẽ khó xử.”

Nàng thiếu bạn bè, cần lo lắng bên cạnh thiếu trò chuyện.

Lúc tiểu lang quân bỏ chạy thì Bùi Trác đến, những lời họ , Lê Ngưng đang bận mở quà sinh nhật, phát hiện .

Nha đầu tiên thấy , hiệu cho Lê Ngưng về phía cửa.

Lê Ngưng dừng tay, giọng giấu vẻ vui mừng, hỏi : “Huynh tặng quà sinh nhật gì?”

Quan hệ của họ dịu phần nào, hôm nay là sinh nhật nàng, Bùi Trác lẽ nên tặng quà, thể nhân cơ hội để mối quan hệ của họ thêm thiết.

Thiếu niên lang mười bốn tuổi cao lớn, dung mạo thanh tú, một tay giấu lưng, trông vẻ già dặn.

Bùi Trác ít khi , nhưng lúc từ từ cong đôi mắt, đưa một tay về phía Lê Ngưng, một cách đường đường chính chính: “Hôm nay là sinh nhật Quận chúa, Quận chúa nhận nhiều quà như , lẽ nên chia cho một phần.”

Nàng thiếu sự yêu thích của khác, thậm chí đối với nàng lúc , đó là một phiền não.

Vậy thì, chỉ cần thể khiến nàng chú ý đến nhiều hơn một chút, dùng cách nào cũng .

Lê Ngưng trợn to mắt, thể tin , hôm nay là sinh nhật nàng, Bùi Trác đòi quà của nàng?

Nàng còn tưởng rằng quan hệ của hai dịu phần nào, thể xóa bỏ hiềm khích đây, xem tình huống hiện tại, quả thực là mơ giữa ban ngày!

“Hay cho , Bùi Trác.” Lê Ngưng nghiến răng, “Huynh mơ!”

Bùi Trác vẫn giữ vẻ mặt đương nhiên, hề cảm thấy như đúng, cuối cùng Lê Ngưng chịu nổi nữa, thể đuổi khách, chỉ đành tự bỏ , kẻo càng thêm tức giận.

Lê Ngưng dẫn nha rời , Bùi Trác mới buông tay đang giấu lưng xuống, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Bên trong hộp gỗ là một cành mai nhỏ chạm khắc từ gỗ, Bùi Trác rõ, trong sân nơi Lê Ngưng ở nhiều cây mai.

Màu sắc của gỗ đơn điệu, tìm một cánh hoa tươi tắn và rực rỡ, để nhựa hoa nhuộm lên những bông mai nhỏ nhắn cành mai.

Đây vốn là món quà sinh nhật định tặng cho Lê Ngưng, giờ xem vô dụng .

Thực cành hoa lắm, Bùi Trác nghĩ, tặng lẽ là đúng, xứng với nàng .

Rõ ràng Lê Ngưng cố tình trái ý , nhưng Bùi Trác tranh cãi với nàng, mà là ôn hòa suy nghĩ của .

“Vậy chúng xem sông .”

Một đoàn mới nhấc chân về phía tây, Lê Ngưng vui.

“Bây giờ bản quận chúa xem núi non .”

Thấy những khác đổi hướng, Lê Ngưng Bùi Trác với vẻ thiện cảm, : “Huynh ?”

Bùi Trác nàng cùng đường với .

Hắn im lặng một lát, đó thức thời : “Quận chúa cứ quyết định.”

Có lẽ vì đúng ý nàng, Lê Ngưng giãn mày, rộng lượng cho phép cùng đường với .

Mặc dù hai nhà thường xuyên qua , nhưng quan hệ của hai vẫn thể như ban đầu, thậm chí còn xu hướng càng ngày càng căng thẳng.

Sau đó, Bùi Trác còn học chung một trường với Lê Ngưng nữa, đến trường mà Lục Tiêu đang theo học. Nghe trường học mới yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với nam tử, cũng học nhiều thứ hơn.

Từ đó về , Bùi Trác thể gặp Lê Ngưng mỗi ngày, nhưng Lê Ngưng đôi khi sẽ cùng Lục Chỉ Du đến tìm Lục Tiêu, thỉnh thoảng thể gặp nàng, thỉnh thoảng thì .

Có một hôm thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Lê Ngưng cùng vài vị tiểu thư khác đang thảo luận nam tử như thế nào mới các nàng ngưỡng mộ.

Mười hai tuổi, bắt đầu tò mò về tình yêu nam nữ.

Bùi Trác đến chỗ ngoặt cầu thang, vặn thấy Lê Ngưng chuyện.

Nàng nàng ngưỡng mộ nam tử tài giỏi, cường tráng.

Tài giỏi, cường tráng…

Trong lòng Bùi Trác kiềm chế sự vui mừng khi những lời .

những lời tiếp theo như một gáo nước lạnh dội xuống đầu.

hỏi nàng trong lòng đang đến Lục Tiêu , nàng chỉ khẽ hừ một tiếng, phủ nhận.

Lục Tiêu đến hai mươi tuổi tự tạo dựng danh tiếng, còn bây giờ dù đến , tuy tôn xưng một tiếng “Bùi công tử”, nhưng đa chỉ cho rằng thành tựu của là nhờ phủ Thừa tướng, cho rằng dựa phủ Thừa tướng mới vẻ vang ngày hôm nay.

Như thể nếu là công tử phủ Thừa tướng, sẽ thể những điều .

Cọc gỗ sân tập đều do Bùi Trác tự tay , càng phù hợp với việc luyện tập của .

Hắn từng cân nhắc nên tòng quân, lập nên công danh . Không đến việc Bùi tướng và phu nhân đồng ý, quá nhiều điều chắc chắn, một chuyến bao nhiêu năm, chiến trường hung hiểm, cũng thể trở về lành lặn

ngày hôm nay, quyết định.

Loading...