Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 24: Bùi Trác toàn ức h.i.ế.p nàng ở nơi trưởng bối không nhìn thấy!
Cập nhật lúc: 2024-11-15 10:17:24
Lượt xem: 884
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại nàng tin , Bùi Trác thành với nàng chỉ là vì tiện, chứ vì con nàng.
Còn về việc ý với nàng? Nói ai tin.
Ai ức h.i.ế.p cô nương thích như !
Sau khi nàng bình tĩnh , phát hiện Bùi Trác cũng lý.
Nếu Bùi Trác thành với khác, nàng sẽ khó tìm cơ hội để chứng minh hơn Bùi Trác một bậc.
chỉ cần nàng đồng ý hôn sự , nàng ngày nào cũng thể gặp Bùi Trác, mỗi ngày đều là cơ hội...
Một bên là cả đời kẻ bại trận tay Bùi Trác, một bên là đại sự cả đời của , nàng do dự quyết.
Trong lòng nàng bắt đầu d.a.o động, Bùi Trác thừa thắng xông lên: "Nguyên nhân chủ yếu khiến quận chúa thành với , gì khác ngoài việc lo lắng khi thành vẫn sẽ ức h.i.ế.p nàng như bây giờ. Chuyện quận chúa cứ yên tâm, khi chúng thành chính là phu thê, thể ức h.i.ế.p thê tử của , phu thê nên đồng tâm hiệp lực, bạc đầu giai lão mới ."
Chẳng lẽ bắt nạt nàng bây giờ là vì bọn họ phu thê?
Lê Ngưng liếc , nửa tin nửa ngờ, "Huynh định thế nào để chứng minh những lời đều là thật? Nếu khi thành , vẫn bắt nạt thì ?"
"Quận chúa phận tôn quý, Hoàng thượng và Trưởng công chúa chống lưng cho , nếu dám bắt nạt nàng, nàng cứ việc tìm họ cáo trạng. Ta là thần tử, tự nhiên dám trái ý quân vương."
"Còn nữa, những gì quận chúa mong ở phu quân là 'tài mạo song , thể yêu thương trọn đời, việc đều lấy đầu, cùng cử án tề mi, hòa thuận vui vẻ sống trọn đời'."
Bùi Trác lặp những yêu cầu mà Lê Ngưng về phu quân, lượt liệt kê ưu điểm của bản , "Về dung mạo, đang ở ngay mặt quận chúa, nàng thể tự đánh giá. Về tài năng, quận chúa cũng , ở trường học luôn đầu, điểm cũng cần bàn cãi."
Bùi Trác Lê Ngưng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu nghiêm túc, lời lẽ tha thiết: "Ta sẽ yêu thương thê tử của trọn đời, việc đều lấy nàng đầu, mong thể cùng nàng cử án tề mi, sống hòa thuận vui vẻ cả đời..."
Dừng một chút, Bùi Trác : " điểm hiện tại cũng thể chứng minh lời là thật giả, chỉ thể chờ quận chúa khi thành tự cảm nhận. Hơn nữa, quận chúa dù thành với ai, cũng chỉ thể quyết định dựa điểm thứ nhất, những điểm còn đều khi kết hôn mới thể ."
Lê Ngưng hiếm khi thấy Bùi Trác nghiêm túc như . Trước mặt nàng, đa phần đều là khóe miệng mỉm , lông mày thần thái sáng ngời.
Hắn dùng ánh mắt đó những lời với nàng, giống như đang bày tỏ tình ý với nàng.
Lê Ngưng rõ Bùi Trác đang thuyết phục nàng, nàng nên kiên quyết từ chối, nhưng khi xong, nàng vẫn nhịn mà cảm động.
Bùi Trác lý, dù nàng cũng nam nhân nào ý, cho dù tìm tài mạo hơn Bùi Trác, cũng mất một thời gian dài mới thể hiểu rõ phẩm hạnh của đối phương.
Mẹ nàng chắc hẳn chuyện Hoàng thúc ban hôn cho nàng và Bùi Trác, hơn nữa còn hài lòng. Nếu hôn sự của nàng và Bùi Trác thành, nàng sẽ tiếp tục tìm danh sách những công tử thế gia cho nàng xem, lúc đó nàng tìm cớ gì để từ chối đây...
Lê Ngưng ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá Bùi Trác, từ lông mày đến mắt, đến sống mũi, xuống ...
Lê Ngưng giống như bỏng mà rụt mắt , nàng bao giờ dám trắng trợn quan sát dung mạo một nam nhân như .
thể thừa nhận, dung mạo Bùi Trác quả thật xuất chúng, ít nhất đến bây giờ nàng vẫn gặp nam nhân nào tuấn hơn Bùi Trác.
Lê Ngưng quen Bùi Trác từ khi mới về phủ Thừa tướng, đối với phẩm hạnh của , nàng ai hiểu rõ hơn.
Trong lòng Lê Ngưng bắt đầu âm thầm nghiêng về một lựa chọn, chỉ là thể dễ dàng đồng ý với Bùi Trác như , nàng còn suy nghĩ thêm.
Bùi Trác ngay từ đầu quan sát sự đổi sắc mặt của Lê Ngưng, rõ Lê Ngưng còn bài xích hôn sự với như lúc .
Hắn lấy chiếc hộp nhỏ luôn mang theo bên , đưa đến mắt Lê Ngưng. Lê Ngưng thấy chiếc hộp quen thuộc , đôi mắt liền sáng lên, ánh mắt tự chủ mà di chuyển theo chiếc hộp.
"Quận chúa hỏi còn bao nhiêu ngọc bội loại ?" Bùi Trác mở hộp, để lộ những viên ngọc bội hình hoa mai bên trong cho Lê Ngưng xem, nhưng khi Lê Ngưng định đưa tay lấy thì né tránh, "Chỉ cần quận chúa đồng ý, ngoài viên , còn hơn mười viên nữa, đều là của quận chúa."
Đôi mắt hạnh long lanh của Lê Ngưng khi xong câu cuối cùng liền mở to.
Còn hơn mười viên nữa!
Tất cả đều là của nàng!
"Thật ?!" Lê Ngưng trong lòng tràn đầy ngọc bội hình hoa mai, nào còn nhớ đến chuyện nghiêng về lựa chọn nào nữa, buột miệng hỏi.
Giọng của Bùi Trác mang theo ý , khóe mắt cũng cong lên: "Tuyệt đối dối."
Lê Ngưng len lén ngọc bội hình hoa mai một cái, vẫn giữ dáng vẻ quận chúa, rộng lượng : "Xem ở thành ý của , bản quận chúa cũng là thể suy xét hôn sự ."
Bùi Trác cung kính chắp tay: "Đa tạ quận chúa."
" ." Bùi Trác đột nhiên nhớ điều gì đó, lấy viên ngọc bội hình hoa mai , xoay phần rãnh nhỏ ở mặt đáy cho Lê Ngưng xem, "Quận chúa rãnh nhỏ để gì ? Đến lúc đó cũng thể cho quận chúa , để quận chúa tận mắt chứng kiến tác dụng của nó."
Bùi Trác từng bước từng bước dụ dỗ, Lê Ngưng đối với điều vẫn gì.
Lê Ngưng sớm rãnh nhỏ để gì, vẫn luôn đáp án, bây giờ Bùi Trác khơi dậy hứng thú, thể chờ đợi lâu như , thúc giục : "Huynh mau cho ."
Lê Ngưng càng sốt ruột, Bùi Trác càng hài lòng, chậm rãi : "Nếu quận chúa ngay bây giờ, thể cùng đến phủ Thừa tướng xem thử."
Đến phủ Thừa tướng...
Vào lúc mà đến phủ Thừa tướng, nàng từ chối hôn sự sẽ càng khó khăn.
Vẻ mặt sốt ruột mặt Lê Ngưng biến mất, che giấu bằng cách ho khan.
"Kỳ thật cũng lắm."
"Vậy ." Bùi Trác mỉm thuận theo ý nàng, "Chờ quận chúa gả đến xem cũng giống ."
Lê Ngưng: "..."
Chẳng bọn họ đang thảo luận về ngọc bội ? Sao đột nhiên đến chuyện nàng gả đến phủ Thừa tướng ?
Sau đó, Lê Ngưng trơ mắt Bùi Trác cất ngọc bội , giống như mấy , khi cho nàng xem xong liền tặng cho nàng.
Lê Ngưng thôi, cuối cùng chỉ thể lưu luyến Bùi Trác cất viên ngọc bội .
nếu nàng gả đến đó, ngọc bội sẽ đều là của nàng.
Hơn mười viên lận!
*
Lúc Lục Chỉ Du , nàng phát hiện sắc mặt của Lê Ngưng và Bùi Trác khác gì so với lúc nàng rời .
khí bớt ngột ngạt hơn, chắc hẳn là Lê Ngưng rõ chuyện với Bùi Trác.
Còn kết quả như thế nào, nàng thể đợi đến khi chỉ hai bọn họ mới hỏi rõ.
Lục Chỉ Du , giải thích: "Tiệm mới mở đông quá, nên chờ lâu một chút."
Nàng về phía Lê Ngưng, đúng lúc Lê Ngưng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn váy, với đối diện: "Giờ cũng còn sớm nữa, chúng nên về thôi. Nếu còn uống , cứ việc ở đây tiếp tục uống."
Bùi Trác cũng dậy, những lời mà Lục Tiêu dặn dò khi : "Lục tướng quân dặn chăm sóc các , thể bỏ mặc quận chúa và Lục cô nương ."
Lê Ngưng cũng thêm gì nữa, ba im lặng cùng khỏi lâu.
Ra khỏi lâu, gió thổi qua, Lê Ngưng bỗng tỉnh táo .
Suýt chút nữa Bùi Trác lừa !
Hắn mà dùng mười mấy viên ngọc bội để lừa nàng đồng ý hôn sự!
Nàng đầu trừng mắt Bùi Trác, môi mấp máy, cuối cùng cũng gì, dùng cái gáy tức giận đối diện với Bùi Trác, một lời mà leo lên xe ngựa.
Lúc đến, Lục Chỉ Du chung xe với Lê Ngưng, lúc về tự nhiên cũng .
Nàng Lê Ngưng chỉ lộ nửa khuôn mặt từ cửa sổ xe, Bùi Trác đang tại chỗ, với Bùi Trác một câu cáo từ lên xe ngựa.
Xe ngựa từ từ chuyển bánh, Bùi Trác cưỡi ngựa theo phía , Lê Ngưng vén rèm xe lên, giọng điệu hề hòa nhã: "Huynh theo."
Bùi Trác lời mà kéo dây cương, thật sự tiến thêm nửa bước.
Lê Ngưng lúc mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng, khi nàng chuẩn buông rèm xe xuống, Bùi Trác nhắc nhở: "Quận chúa đừng quên lời đề nghị của , về nhà hãy suy nghĩ cho kỹ."
Lê Ngưng tức giận trừng mắt một cái, buông rèm xe xuống.
Bùi Trác ở tại chỗ đợi thêm một lúc, mãi đến khi còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, mới kéo dây cương đầu ngựa.
Bùi Trác một cưỡi ngựa đường, tiếng rao hàng của tiểu thương bên đường dứt bên tai. Nhìn thấy tấm biển hiệu quen thuộc, Bùi Trác xuống ngựa, về phía một tiệm bánh rán ven đường.
Chủ tiệm bánh rán từ xa thấy , lộ nụ hiểu ý, đó lấy giấy dầu gói mấy miếng bánh ngọt, đợi Bùi Trác đến gần mới đưa cho .
Bùi Trác trả tiền, mở giấy dầu , bên trong là mấy miếng bánh đậu xanh hình thức mắt.
Hắn cầm một miếng cho miệng, bánh đậu xanh thường ngày mềm dẻo thơm ngọt, hôm nay ăn thấy nhạt nhẽo vô vị.
Gói mấy miếng bánh đậu xanh còn giấy dầu, cất trong ngực, Bùi Trác lên ngựa, một đường dừng nữa, thẳng tiến về phủ Thừa tướng.
*
“Thánh thượng ban hôn là công chúa Hòa Thục cùng Bùi công tử, mà là tỷ và Bùi công tử ?”
Lục Chỉ Du cũng ngờ tới tình huống , vô cùng kinh ngạc: “Vậy tỷ nghĩ thế nào?”
“Ta vẫn cần suy nghĩ thêm.” Lê Ngưng thở dài một tiếng.
Thật sự là dây dưa dứt.
Lục Chỉ Du đến gần Lê Ngưng, vuốt lưng cho nàng, hỏi: “Bùi công tử thì ? Tỷ nghĩ như thế nào ?”
Lê Ngưng đem cuộc chuyện giữa nàng và Bùi Trác thuật ngắn gọn cho Lục Chỉ Du . Lục Chỉ Du xong im lặng một hồi lâu.
Đương cục giả mê, bàng quan giả thanh. Lục Chỉ Du thể Bùi Trác tình ý với Lê Ngưng, nhưng nếu Lê Ngưng , lẽ sẽ luống cuống tay chân, chừng còn vì thế mà xa lánh .
Lục Chỉ Du tiện bình luận quá nhiều, cũng khuyên Lê Ngưng nên về nhà suy nghĩ cho kỹ.
Lúc chia tay, Lục Chỉ Du do dự một chút, vẫn với Lê Ngưng: “Bùi công tử quả thật thua kém bất kỳ nam tử nào khác.”
Điều Lê Ngưng đương nhiên rõ, nàng gật đầu, hiểu ý của Lục Chỉ Du.
Lục Chỉ Du mỉm : “ vẫn xem ý của tỷ, nếu tỷ , thì hãy đồng ý, nếu , thì hãy chuyện rõ ràng với Trưởng công chúa và Thánh thượng.”
Lúc Lê Ngưng trở về phủ Trưởng công chúa thì Trưởng công chúa vẫn về, mãi đến giờ dùng bữa tối mới về.
Sau khi dùng bữa tối xong, Trưởng công chúa bảo Lê Ngưng theo bà đến chính viện, bà chuyện với Lê Ngưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-24-bui-trac-toan-uc-h-i-e-p-nang-o-noi-truong-boi-khong-nhin-thay.html.]
Lê Ngưng cũng chuyện hỏi Trưởng công chúa, lẽ bọn họ đến cùng là một chuyện.
“Chuyện hôn sự của con, mấy ngày nay mẫu quyết định .” Trưởng công chúa thẳng vấn đề.
Lê Ngưng hề bất ngờ, từ lúc từ miệng Bùi Trác rằng nàng sắp ban hôn với , thì khó chuyện gì thể khiến nội tâm nàng dậy sóng nữa.
Trưởng công chúa sắc mặt Lê Ngưng, đoán: “Con ?”
Lê Ngưng gật đầu: “Hôm nay mới .”
Mà là từ miệng cùng ban hôn với nàng.
Trưởng công chúa nắm lấy tay Lê Ngưng, vỗ nhẹ, với nàng những lời từ tận đáy lòng: “Mẫu cũng nỡ gả con , nhưng mẫu thể che chở cho con cả đời, phụ con mất sớm, nếu ông còn sống, chắc chắn cũng nỡ để mẫu gả con sớm như .”
Nói đến đây, nhớ đến chồng khuất, Trưởng công chúa dùng khăn lau khóe mắt, tiếp tục : “Mẫu chỉ thể con lấy chồng, sớm ngày nơi nương tựa, tận mắt thấy khác yêu thương che chở con, mẫu mới thể yên tâm gặp phụ con.”
Lê Ngưng vốn đến đỏ hoe mắt, đến câu cuối cùng vội vàng “phụt phụt” mấy tiếng, lẩm bẩm: “Người còn trẻ, bậy bạ gì …”
Trưởng công chúa hít sâu một , bình tĩnh hỏi: “Con thấy Bùi tiểu lang quân thế nào? Nếu thích , mẫu sẽ tìm cho con một lang quân hơn, ưu tú hơn.”
Mặc dù Trưởng công chúa bàn bạc xong với Thánh thượng chuyện ý chỉ, chỉ còn bước cuối cùng là ban bố thánh chỉ, nhưng Trưởng công chúa vẫn ý của Lê Ngưng.
Nếu Lê Ngưng thật sự thích Bùi Trác, thì dù Bùi Trác ưu tú đến , bọn họ tác hợp thế nào cũng vô dụng.
Lê Ngưng khỏi cảm thấy ấm lòng, mẫu nàng tuy nhanh chóng tìm cho nàng một vị hôn phu, nhưng vẫn coi trọng ý kiến của nàng.
Thấy Lê Ngưng do dự, Trưởng công chúa tiếp: “Bùi tiểu lang quân trẻ tuổi tài cao, quen con nhiều năm, hai nhà môn đăng hộ đối, cũng sợ con gả qua đó sẽ bắt nạt con.”
Lê Ngưng hoài nghi mẫu một cái.
Chắc chắn là thông đồng với Bùi Trác chứ? Sao mẫu nàng cũng cảm thấy Bùi Trác sẽ bắt nạt nàng.
Nói cũng , dù Bùi Trác bình thường đều bắt nạt nàng ở những nơi trưởng bối thấy!
Nói thật, nếu đem Bùi Trác so sánh với các công tử khác, thì Bùi Trác điểm nào khiến Trưởng công chúa hài lòng, đương nhiên Trưởng công chúa sẽ hết lời khen ngợi.
“Hiện tại cũng thấy lang quân nào ưu tú hơn .” Trưởng công chúa cảm thán, Bùi Trác thật sự là chỗ nào cũng khiến bà hài lòng. “Thật sự , con gả qua đó nếu ý, cũng thể hòa ly.”
Lê Ngưng chậm rãi chớp mắt: “Thật ạ?”
Trưởng công chúa nữa.
Ai mà thấy con gái gả qua đó là để hòa ly chứ?
Trưởng công chúa đáp mà hỏi ngược : “Con từng gặp nam tử nào tuấn tú hơn Bùi Trác ?”
“Chưa.”
“Vậy còn trẻ tuổi hơn , quan chức cao hơn ?”
“Chưa…”
“Hắn giống loại thích khoác lác, thực tế chẳng bản lĩnh gì, còn giống như sẽ đánh phụ nữ ?”
Lê Ngưng quả quyết: “Không.”
“Vậy là .” Trưởng công chúa vỗ tay một cái. “Bùi tiểu lang quân ưu tú như , đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
Ánh mắt của Trưởng công chúa sẽ sai, bà chỉ thể phân tích những ưu điểm của Bùi Trác cho Lê Ngưng từ góc độ khách quan, còn về mặt tình cảm, thì xem sự phát triển của hai bọn họ.
Trưởng công chúa vỗ vai Lê Ngưng, : “Mẫu ý là chuyện của mẫu , đêm nay con về suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự đồng ý hôn sự , ngày mai mẫu sẽ rõ với hoàng thúc con, để thúc đừng ban thánh chỉ nữa, nhưng nếu con đồng ý, mẫu sẽ bảo thúc ban thánh chỉ sớm một chút, để cả Hoàng thành đều chúc phúc cho hai con.”
Kỳ thực trong lòng Lê Ngưng quyết định, chỉ là nàng vẫn thể chấp nhận sự thật là nàng sắp lấy chồng, nàng vẫn chuẩn sẵn sàng.
Nói thì, đầu tiên nàng khái niệm về hai chữ “lấy chồng” là vì Bùi Trác.
*
Năm Bùi Trác mười tuổi mới phủ Thừa tướng tìm về, trở thành tiểu công tử của phủ Thừa tướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về , nhưng Bùi Trác sống nghèo khổ ở nhà nông dân quá lâu, thói quen sinh hoạt trừ ăn no mặc ấm, cần nhặt củi gánh nước nữa , thì gì đổi, giống những công tử bột khác những tật thích xa hoa lãng phí, chịu khổ cực.
Năm Lê Ngưng mười tuổi, Bùi Trác mười bốn tuổi, vóc dáng cao hơn nàng nhiều, Lê Ngưng nhón chân thế nào cũng cao bằng Bùi Trác.
Bình thường Bùi Trác còn thích mày mò mấy thứ đồ gỗ, Lê Ngưng mới , những thứ đồ gỗ đó là tự tay để luyện công.
Bùi Trác mười bốn tuổi là thiếu niên cao lớn, cùng những đồng trang lứa cũng cao hơn hẳn, thêm đó sức khỏe hơn , chút võ công, bài vở thường xuyên đầu, những tiếng bất mãn trong trường học ngày càng ít , ngược ngưỡng mộ ngày càng nhiều.
Lê Ngưng từ năm tám tuổi bắt đầu âm thầm ganh đua với Bùi Trác, hai năm , nàng vẫn chuyện gì thể áp đảo Bùi Trác.
Tiểu quận chúa cam lòng, mỗi ngày đều kiên trì theo dõi nhất cử nhất động của Bùi Trác, tìm cơ hội để so tài là lập tức chạy đến mặt , còn tích cực hơn cả những cô nương mỗi ngày đến bày tỏ hảo cảm với Bùi Trác.
Một buổi trưa mùa xuân, giờ nghỉ trưa ở học đường, Lê Ngưng vườn hoa ngắm những nụ hoa mới hé nở, bỗng thấy tiếng cãi vã ồn ào từ phía xa xa vọng .
Nàng xen chuyện bao đồng, mà thị nữ lấy áo choàng cho nàng cũng , Lê Ngưng đang định lớp học với thì chợt thấy trong tiếng cãi vã lẫn một giọng vô cùng quen thuộc.
Là Bùi Trác.
Lê Ngưng rón rén đến góc tường, về hướng phát tiếng động, cảnh tượng mắt khiến nàng trừng lớn hai mắt.
Bùi Trác một gã to con trùm bao bố ném lên xe ngựa.
Lê Ngưng vội vàng che miệng để bật tiếng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Là quận chúa cao quý, Lê Ngưng từ nhỏ dạy dỗ, khi gặp những kẻ lạ mặt ý đồ tiếp cận thì đề phòng, nếu sẽ thể bắt cóc.
Lê Ngưng nghĩ, lẽ nàng chứng kiến cảnh Bùi Trác bắt cóc.
Nơi là học đường, một trong những nơi an nhất đối với bọn họ, thể ngờ kẻ cả gan đến tận đây bắt .
Lê Ngưng dám phát tiếng động, định tìm và thị vệ đến cứu Bùi Trác, nàng xoay , chỉ kịp thấy một góc màu hồng nhạt, đó liền bất tỉnh nhân sự.
Khi Lê Ngưng tỉnh , nàng thấy đang ở trong một căn nhà nhỏ xa lạ, cúi đầu sợi dây thừng trói chặt , ngẩng đầu mái nhà dột nát, khóe miệng mím chặt, đuôi mắt rũ xuống, nước mắt chực trào , nàng định thì bỗng thấy giọng của Bùi Trác vang lên từ phía : "Sao nàng ở đây?"
Giọng của thiếu niên mười bốn tuổi còn trong trẻo như , mà pha thêm vài phần trầm thấp khàn khàn, Lê Ngưng lập tức nhận giọng , nàng quên mối quan hệ giữa và chủ nhân của giọng , thể để thấy nàng lóc yếu đuối chứ.
Thế là Lê Ngưng ngẩng đầu, chớp mắt thật nhanh và mạnh, cố gắng kìm nén nước mắt, đợi đến khi khôi phục dáng vẻ quận chúa cao ngạo lạnh lùng thường ngày mới nghiêng đầu Bùi Trác.
Giọng trong trẻo thậm chí còn mang theo chút kiêu ngạo: "Huynh ở đây , chẳng lẽ bản quận chúa ?"
Bùi Trác: "..."
Lúc , Lê Ngưng nhận rằng, bắt cóc là chuyện đáng để so bì.
Bùi Trác cũng giống như nàng, trói nhiều vòng dây thừng, thể động đậy.
Tiểu quận chúa nuông chiều từ bé, da thịt mềm mại, khi nào chịu khổ như thế , nàng sức vùng vẫy, nới lỏng dây thừng một chút, nhưng dây thừng buộc chặt, càng vùng vẫy, càng siết chặt khiến nàng càng đau.
Có lẽ Bùi Trác thể chịu nổi cảnh nàng giãy giụa vô ích nữa, bèn nhắc nhở: "Vô dụng thôi, đừng phí sức nữa."
Lê Ngưng ngừng động tác, khóe miệng bắt đầu mím chặt, nàng khó chịu, nhưng thể , trông ấm ức đáng thương.
"Bọn họ là ai, tại bắt chúng ?"
Xung quanh quá yên tĩnh, Lê Ngưng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lấp đầy sự im lặng bằng những lời .
Qua lâu, lẽ cũng lâu lắm, chỉ là vì sự yên tĩnh khiến thời gian kéo dài, Lê Ngưng cảm thấy như qua lâu mới thấy giọng của Bùi Trác.
"Dưỡng phụ mẫu của ."
"Dưỡng phụ mẫu? Huynh ..." Lê Ngưng một nửa thì dừng .
Chẳng là công tử của phủ Thừa tướng ? Trước mười tuổi vẫn luôn sống ở chỗ lão phu nhân Bùi ở Lăng Châu, mãi đến khi lão phu nhân qua đời, của phủ Thừa tướng mới đón về.
Tiểu quận chúa nghĩ nhiều, ngây thơ : "Ồ, hiểu , nhận thêm một cặp dưỡng phụ mẫu ở Lăng Châu."
Nghĩ một lát thấy gì đó đúng, "Nếu là dưỡng phụ mẫu của , tại bắt chúng ?"
Không cần đầu , Lê Ngưng cũng cảm nhận ánh mắt của Bùi Trác đang , nàng tiếp tục : "Có gây chuyện gì, nên họ mới bắt ?"
Trong nhận thức của tiểu quận chúa, dưỡng phụ mẫu cũng giống như cha ruột, nếu bằng lòng nuôi dưỡng, hãm hại chứ.
Có lẽ vì nàng lải nhải hỏi mãi khiến chịu nổi, Bùi Trác cuối cùng cũng chịu trả lời câu hỏi của nàng.
"Năm bốn tuổi, lạc mất nhà, bọn buôn bắt cóc bán bán nhiều , cuối cùng bán cho dưỡng phụ mẫu lúc đó, mãi đến năm mười tuổi mới của phủ Thừa tướng tìm về."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lê Ngưng ngờ chuyện như , nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, Bùi Trác, nhưng vì trói nên nàng chỉ thể thấy nửa khuôn mặt của .
Khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, khi kể chuyện bất hạnh của , giọng cũng hề lên xuống, bình thản như một ngoài cuộc lạnh lùng.
"Họ bắt ... chúng ," Bùi Trác dừng một chút mới tiếp, "chắc là vì tiền."
Mặc dù lúc đó phủ Thừa tướng đưa cho họ một tiền lớn, nhưng lòng tham lam vô đáy, khi thấy lợi thì sẽ bất chấp tất cả.
Lê Ngưng chợt hiểu , lập tức cảm thấy còn đáng sợ nữa.
"Hóa là vì tiền." Giọng của Lê Ngưng trở nên vui vẻ, "Phủ Trưởng công chúa nhiều tiền, cũng nhiều tiền tiêu vặt, bảo họ thả chúng , sẽ đưa hết tiền đó cho họ."
Bùi Trác gì.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, bởi vì từ phía cửa truyền đến tiếng xích sắt leng keng, đến.
Lê Ngưng theo bản năng co rúm , nhích về phía Bùi Trác, quên mất bọn họ là kẻ thù của .
Người bước là một phụ nữ lớn tuổi, mặt bà nhiều nếp nhăn, làn da vàng sạm, mặc một chiếc váy đỏ bạc màu vì giặt nhiều .
Góc áo mà Lê Ngưng thấy khi ngất xỉu chính là của bà , chỉ là nàng nhầm chiếc váy đỏ bạc màu thành màu hồng nhạt.
Người phụ nữ khép cửa , về phía bọn họ vài bước, cố gắng tỏ hiền từ với Lê Ngưng, bà mỉm : "Cô nương, cháu tên là gì?"
Lê Ngưng chằm chằm mắt bà , cắn chặt môi , nhích về phía Bùi Trác thêm chút nữa.
"Lê Ngưng..."
"Ngoan lắm." Người phụ nữ hài lòng mỉm , sang Bùi Trác, với , "Tiểu Trác, lâu gặp, chúng đều nhớ con."
Lê Ngưng theo bản năng Bùi Trác, Bùi Trác lạnh lùng, thờ ơ với lời thiết của phụ nữ.