Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 31: Cành Mai
Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:57:17
Lượt xem: 896
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết là cần động phòng ngay lúc , Lê Ngưng vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu cuối cùng của Bùi Trác chọc nàng nổi giận.
"Ai, ai sợ chứ!" Lê Ngưng thẹn quá hóa giận, đẩy một cái, đẩy Bùi Trác khỏi , tự cuộn chăn , chỉ để cho Bùi Trác thấy gáy.
"Quận chúa sợ?" Bùi Trác thuận thế xuống, tự suy nghĩ, "Vậy tại lúc nãy quận chúa động đậy, ngay cả cũng dám ?"
Lê Ngưng tức giận đến mức bật dậy, tức giận đưa tay chỉ , nhưng tìm vị trí chính xác mặt , chỉ chỉ mà chỉ .
Người tập võ thị lực hơn thường, Bùi Trác chính xác nắm lấy tay nàng, đặt lên n.g.ự.c , bụng nhắc nhở: "Ở đây."
Lê Ngưng càng tức giận, rút tay về, nhưng Bùi Trác sức mạnh lớn, nàng rút .
Trước bọn họ cãi cũng chỉ đấu khẩu thôi, bao giờ động tay động chân, bây giờ nàng gả cho , Bùi Trác thật sự là nước lấn tới, còn dám động tay động chân với nàng.
"Trước rõ ràng khi thành sẽ bắt nạt !" Lê Ngưng nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, nàng nên tin lời !
Bùi Trác vô tội : "Quận chúa oan uổng cho , chẳng đang giúp nàng ?"
Lê Ngưng sự vô trong giọng điệu vô tội của .
Chỉ đành lấy chuyện khác : "Vừa còn sờ mặt ."
Bùi Trác im lặng một lúc, hình như mới nhớ chuyện , ý định chiếm tiện nghi của nàng, dễ thương lượng: "Vậy để quận chúa sờ ?"
Lê Ngưng sửng sốt, chuyện sờ ?
"Không..." Chữ từ chối còn hết, bàn tay đang đặt n.g.ự.c Bùi Trác nắm lấy mu bàn tay, đưa lên mặt .
Lê Ngưng rút tay , hổ tức giận, túm bừa một góc chăn úp lên mặt Bùi Trác.
Bùi Trác lúc mới buông tay nàng , tiếng trầm thấp truyền từ lớp chăn.
Lê Ngưng buồn bực xuống , định để ý đến nữa.
Chờ Bùi Trác đủ , kéo chăn về phía Lê Ngưng, đó im lặng, hình như là định bắt đầu ngủ thật.
Lê Ngưng đêm qua vốn ngủ ngon, bây giờ cần lo lắng chuyện động phòng nữa, bao lâu , cơn buồn ngủ ập đến từ khắp nơi, mí mắt Lê Ngưng ngày càng nặng trĩu, thở dần dần trở nên đều đặn.
Nàng ngủ .
Trong gian yên tĩnh, Bùi Trác mở mắt .
Hắn tạm thời sẽ gì nàng, nàng liền thật sự tin tưởng, hề phòng bên cạnh .
Bùi Trác đầu nàng.
Nàng ngủ say, bây giờ dù gì với nàng, Lê Ngưng cũng sẽ .
Sự tin tưởng vô thức của nàng, chẳng là sự giày vò đối với .
Bùi Trác đè nén dục vọng xuống, thở một nặng nề, nhắm mắt .
***
Ngày hôm , Lê Ngưng ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy.
Nàng thật sự mệt, cho dù ngủ đến giờ cũng cảm thấy ngủ đủ, huống chi khi ngủ còn Bùi Trác chọc tức một trận.
Biết nàng tỉnh, Đông Tuyết và Thu Phong lập tức hầu hạ.
"Quận chúa, cảm thấy chỗ nào khỏe ?" Đông Tuyết cẩn thận chằm chằm mặt, cổ, cánh tay của Lê Ngưng, nhưng tìm thấy dấu vết gì.
Lê Ngưng lười biếng gật đầu, Đông Tuyết lập tức giật , ghé sát để .
Buổi sáng lúc cô gia rời đặc biệt dặn dò các nàng đừng đánh thức quận chúa, để nàng ngủ thêm một lát, lúc đó Đông Tuyết mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng sóng to gió lớn.
Thêm đó quận chúa ngủ đến tận bây giờ mới dậy, chẳng lẽ là cô gia giày vò quá mức...
Đối mặt với khuôn mặt lo lắng của Đông Tuyết, Lê Ngưng ngáp một cái, uể oải : "Ta buồn ngủ quá."
Đông Tuyết nghi ngờ: "Ngoài buồn ngủ , còn chỗ nào khỏe ?"
Lê Ngưng lắc đầu.
Đông Tuyết càng nghi ngờ hơn.
mắt còn việc quan trọng khác , đó là kính cha chồng, Lê Ngưng hỏi giờ giấc, là còn sớm nữa, mí mắt giật giật, đổ cho Bùi Trác.
Nàng vội vàng y phục, để chải đầu vấn tóc cho .
Đến lúc vẽ lông mày, Bùi Trác, biến mất từ sáng sớm, cuối cùng cũng , Lê Ngưng từ trong gương đồng trừng mắt .
"Chuyện phụ mẫu bên giải thích với họ ." Bùi Trác thản nhiên , "Không cần vội vàng qua đó thỉnh an."
Lê Ngưng vẫn cho sắc mặt .
Chờ đến khi trang điểm xong, Lê Ngưng mỉm gương đồng, xoay liền thu hồi nụ , vênh mặt hất hàm sai khiến Bùi Trác: "Dẫn qua đó."
Viễn Hoài đường.
Bùi tướng cùng Bùi phu nhân ở ghế , Lê Ngưng mặt hai vị trưởng bối, mỉm ngoan ngoãn, cầm một chén , tiên đưa cho Bùi tướng, đồng thời gọi một tiếng "Phụ ".
Bùi tướng vuốt râu mỉm đáp , đưa cho Lê Ngưng một phong bao lì xì lớn.
Nếu đối mặt với Bùi tướng là sự kính trọng nhiều hơn, thì khi kính Bùi phu nhân, nụ mặt Lê Ngưng thêm vài phần thiết, dùng giọng ngọt ngào gọi: "Mẫu ."
Bùi phu nhân vui vẻ, liên tục mấy tiếng "Tốt".
Lê Ngưng nhận một phong bao lì xì lớn.
Lê Ngưng đến tướng phủ vô , vốn tưởng rằng sẽ tránh khỏi một phen căng thẳng, nhưng khi thật sự đối mặt với trưởng bối, trong lòng bình tĩnh hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Kính xong, Bùi tướng và Bùi phu nhân vài lời chúc phúc cho hai vợ chồng bọn họ.
Bùi Trác nắm tay nàng, dẫn nàng đến chỗ phía , Lê Ngưng ngoan ngoãn theo .
Như , bọn họ liền trở thành một nhà.
Cả nhà trò chuyện, đó đến giờ dùng bữa.
Ăn xong, Lê Ngưng theo Bùi Trác về Liên Nguyệt đường.
Vừa phòng, xác định trong phủ thấy, Lê Ngưng liền hất tay Bùi Trác , hừ lạnh một tiếng tự .
Bùi Trác theo.
Đến phòng trong, Lê Ngưng tự giường xem thoại bản, thèm liếc lấy một cái.
"Mấy ngày nay nàng ?"
Triều đình cho Bùi Trác nghỉ chín ngày, nhân dịp dẫn Lê Ngưng ngoài dạo.
Tay Lê Ngưng đang lật sách khựng , nhưng nàng nhớ vẫn đang giận Bùi Trác, sẽ dễ dàng tha thứ cho như .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Bùi Trác tại chỗ đợi một lúc, thấy Lê Ngưng vẫn để ý đến , liền xoay ngoài.
Lê Ngưng căn bản xem thoại bản gì cả, thấy Bùi Trác ngoài, nàng khó chịu nhíu mày.
Sao thể cứ thế mà , chút kiên nhẫn nào cả!
Không lâu , Bùi Trác , trong tay còn ôm một thứ gì đó màu nâu.
"Đây là gì?" Lê Ngưng khép thoại bản để sang một bên, xem thứ Bùi Trác đặt bàn.
Đây là một khối đá dài mài nhẵn bóng, màu nâu xám, hình dạng giống cành cây.
Lê Ngưng nghĩ đến những viên đá ngọc bích hình hoa mai của .
Ngay đó, Bùi Trác liền hỏi đến những viên đá ngọc bích đó.
"Quận chúa mang những viên đá ngọc bích đó theo ?"
Những khối ngọc bích hình hoa mai trong mắt Lê Ngưng lẽ còn quan trọng hơn cả Bùi Trác, nàng gả đến Thừa tướng phủ, tất nhiên cũng mang theo chúng.
Lê Ngưng sai Đông Tuyết lấy.
Đợi Đông Tuyết mang ngọc bích hình hoa mai đến, Bùi Trác mở nắp tráp, lấy một khối, hướng phần đáy tròn trịa đầy đặn của khối ngọc về phía một mấu nhỏ vân nổi lên cành cây, xoay nhẹ một cái, khối ngọc liền gài cành cây.
Lê Ngưng chợt hiểu , hóa khe nhỏ ở đáy ngọc dùng như .
Nàng tự cầm một khối, học theo dáng vẻ lúc nãy của Bùi Trác, gắn khối ngọc lên cành cây.
Điều khiến Lê Ngưng cảm thấy mới lạ và hài lòng, nàng gắn hết những khối ngọc bích hình hoa mai còn lên.
Cành ngọc dài trơ trọi nhanh gắn đầy ngọc bích hình hoa mai, nhiều ít đúng mười sáu khối.
Nó trông giống như một cành mai nở đầy hoa mai tròn trịa hồng hào.
Ngày cuối cùng Lê Ngưng xuất giá ở Lăng Sương viện, hoa mai trong viện đều tàn, cành mọc những chồi non mới.
Nàng bỗng nhiên chút nhớ nhà, còn nhớ Trưởng công chúa, hôm nay nàng ngủ đến tận giờ , nếu Trưởng công chúa nhất định sẽ mắng cho một trận.
Bùi Trác nàng : "Hơn một tháng nữa, chúng thể trồng cây mai đỏ trong sân."
Liên Nguyệt đường mới tu sửa xong, trong sân còn kịp trồng hoa cỏ gì, hơn một tháng nữa là đến những ngày xuân về đầy sức sống, thích hợp để trồng cây mai.
Lê Ngưng gật đầu, ôm cành mai đến chiếc bàn gần cửa sổ nhất, nhưng "cành mai" chút nặng, nàng ôm khó khăn.
Sợ rơi cành mai, Lê Ngưng mới ôm lên đặt xuống, sai bảo Bùi Trác: "Ôm nó sang bên ."
Nàng chỉ tay về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Bùi Trác hai tay nâng cành mai, vài bước đến bên cửa sổ.
Lê Ngưng tiếp tục sai bảo.
"Sang trái một chút, ây, quá bên trái , bây giờ dịch sang một chút... Thôi , là ."
Bây giờ cành mai hướng ngoài cửa sổ, đặt ở vị trí Lê Ngưng hài lòng, tâm trạng nàng cũng theo đó mà lên, quyết định tha thứ cho hành động vô lễ của Bùi Trác ngày hôm qua.
"Quận chúa hết giận ?" Bùi Trác nghiêng đầu quan sát nàng.
Lê Ngưng kiêu ngạo liếc một cái, thừa nhận: "Bản quận chúa khi nào thì giận?"
Bùi Trác cong mắt, thuận theo lời nàng: "Nếu quận chúa giận, tối nay chúng thể..."
Hắn ghé sát tai Lê Ngưng nhỏ mấy chữ, vành tai Lê Ngưng đỏ bừng, lập tức lùi một bước, kiên quyết : "Không !"
Mặt nàng khống chế mà nóng lên, nàng lớn giọng để che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cảnh giác , nhớ những lời đêm qua: "Chàng , đợi đến khi bằng lòng mới , đó, đừng hòng nghĩ đến."
Bùi Trác ánh mắt sâu thẳm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đáp.
Đến tối, Lê Ngưng tắm rửa xong liền sớm mép trong giường, quyết định tối nay cho dù Bùi Trác gì nàng cũng sẽ giả vờ như ngủ.
Nàng còn sai mang thêm một bộ chăn đệm nữa đến, nàng và Bùi Trác mỗi một bộ, tối nay sẽ lo lắng giật chăn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-31-canh-mai.html.]
Đợi Bùi Trác cũng tắm rửa xong , tắt đèn đến giường, Lê Ngưng cuộn tròn trong chăn nhúc nhích.
Chú ý đến bộ chăn gấm mới xuất hiện giường, Bùi Trác đường nét cơ thể nàng gần sát tường, im lặng một lúc, với nàng: "Tối nay ngủ ở gian ngoài."
Lê Ngưng giả vờ ngủ nữa, lập tức dậy, khó hiểu bóng đen , hỏi : "Tại ?"
Tại ...
Ngủ cùng nàng một chiếc giường, tiếng thở dài đều đều của nàng, ngửi thấy mùi hương gần trong gang tấc chỉ thuộc về nàng, rõ ràng chạm tay là tới, nhưng thể gì.
Thật quá tra tấn .
Bùi Trác cụp mắt, nên cảm thấy may mắn tiếc nuối vì nàng chuyện.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Quận chúa ngủ sát trong như , là chê , ngủ cùng , hà tất khiến quận chúa chán ghét."
Lê Ngưng thầm nghĩ, lúc ngược điều.
khi thành nàng , đêm tân hôn vợ chồng ngủ riêng giường, nếu đôi vợ chồng mới cưới sớm muộn gì cũng sẽ tan.
Tuy Lê Ngưng cũng ý định sống hòa thuận với Bùi Trác cả đời, nhưng những điều kiêng kỵ đó, nhất là nên .
Lê Ngưng trầm tư suy nghĩ, Bùi Trác như , là vì chuyện nàng sai mang thêm một bộ chăn đệm đến ?
"Ta cũng chê đến ." Lê Ngưng chút tự nhiên , "Chàng chỉ cần tối nay đừng đối xử với như đêm qua nữa, , thể đắp chung chăn với ."
Bùi Trác hai mắt khỏi cong lên, trong bóng tối Lê Ngưng đương nhiên thấy.
Nàng níu kéo như , Bùi Trác hưởng thụ, tối nay cũng là thể kiềm chế thêm một đêm nữa...
Hắn dùng giọng điệu thận trọng hỏi ngược : "Thật ?"
Bùi Trác nhắm mắt, bắt đầu ngủ, nhưng bao lâu , đột nhiên mở mắt , căng cứng.
Lê Ngưng gác chân lên bắp chân , tìm một tư thế thoải mái im bất động.
Đêm lạnh, Lê Ngưng ngủ say, nhưng bên cạnh nàng hiển nhiên thoải mái như .
Bùi Trác lúc mới hiểu sâu sắc thế nào là tự tự chịu.
Sáng sớm Lê Ngưng tỉnh dậy, phát hiện ngủ trong tư thế kỳ quặc.
Đầu nàng vẫn gối gối lụa, nửa cũng ngủ ngon lành, nhưng chân nàng, cho đến bàn chân, đều vặn vẹo về phía Bùi Trác.
Lê Ngưng lặng lẽ ngước mắt , Bùi Trác nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, xem vẫn tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng thu chân về, một tiếng động.
Thu chân về mới phát hiện chăn bên lạnh ngắt, còn chăn bên Bùi Trác ấm dễ chịu, Lê Ngưng hiểu tại duỗi chân qua đó.
Không giờ là gì, ngày thường Lê Ngưng nhất định sẽ ngủ nướng, nhưng hôm nay về nhà đẻ, tâm trạng gặp Trưởng công chúa nhanh chóng chiến thắng con sâu lười trong lòng nàng.
Nàng đang do dự nên gọi Bùi Trác dậy , Bùi Trác hai , liền bất ngờ mở mắt, ánh mắt trong veo nàng.
Lê Ngưng há miệng, nhất thời thể phán đoán là tỉnh từ lúc nào, là nàng "" tỉnh.
Bùi Trác khom dậy, một tay chống lên giường, một tay tùy ý đặt đầu gối đang co lên, nghiêng đầu nàng, hỏi: "Dùng xong bữa sáng mới ?"
Lê Ngưng gật đầu.
Nếu đợi họ chuẩn xong mới đến phủ Trưởng công chúa, theo thói quen của Trưởng công chúa, hẳn là dùng xong bữa sáng, họ đến lúc đó cùng dùng bữa trưa với Trưởng công chúa là .
Lê Ngưng bò xuống từ cuối giường, đầu Bùi Trác theo động tác của nàng mà chuyển động, cho đến khi Lê Ngưng gọi nha hầu nàng chải đầu rửa mặt, Bùi Trác mới xuống giường.
Thời tiết hôm nay lạnh hơn mấy hôm , Lê Ngưng mặc áo khoác dày và áo choàng, tay cầm lò sưởi tay.
Nàng chậm rãi bước khỏi phòng ngủ, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, đôi mắt long lanh dừng Bùi Trác đang đợi nàng.
Bùi Trác đưa tay về phía nàng, vì xung quanh còn hạ nhân, vị quận chúa nể mặt đưa tay cho nắm, cùng lên một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa cũ của Lê Ngưng tuy cũng đủ rộng rãi để chứa hai , nhưng quá mức phô trương lòe loẹt, phủ Thừa tướng xưa nay giản dị cần kiệm, hiện tại xe ngựa hai họ đang là chiếc xe ngựa bình thường in huy hiệu phủ Thừa tướng.
Trang bên trong chiếc xe ngựa mới quả nhiên bằng chiếc cũ của Lê Ngưng, ngay cả lò sưởi cũng , may mà Đông Tuyết cẩn thận, sớm chuẩn sẵn một chiếc bình giữ nhiệt ấm áp.
Vào trong xe ngựa, Lê Ngưng lập tức buông tay Bùi Trác, tự sang một bên.
Trước mặt ngoài, bọn họ là vợ chồng ân ái, tình cảm mặn nồng, thực tế dùng "đồng sàng dị mộng" để hình dung cũng quá đáng.
Lê Ngưng trong xe ngựa, bình giữ nhiệt đặt đùi nàng để sưởi ấm.
Bùi Trác bên cạnh liên tục sang, chiếc bình giữ nhiệt mấy , Lê Ngưng cuối cùng cũng chú ý tới, nhịn hỏi: "Bình giữ nhiệt của vấn đề gì ?"
Chẳng lẽ lạnh, trúng bình giữ nhiệt của nàng ?
Bùi Trác dời tầm mắt lên nàng, hỏi: "Bình giữ nhiệt ấm?"
Lê Ngưng cảm thấy đoán đúng , lập tức cảnh giác, nàng chỉ mang theo một chiếc bình giữ nhiệt thôi.
Vì Lê Ngưng dịch sang một bên: "Đương nhiên là ấm , nhưng chỉ một cái , nếu , sẽ cho ."
"Ta cần bình giữ nhiệt của nàng." Ánh mắt Bùi Trác trở nên sâu thẳm, "Quận chúa nếu sợ lạnh, bằng gần , còn hơn bình giữ nhiệt đó."
Mặt Lê Ngưng chợt nóng bừng, hừ một tiếng đầu , nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không hổ..."
Trông giống như tiếp tục chuyện với nữa.
Bùi Trác nhướng mày: "Quận chúa ban đêm lạnh nhạt như ."
Không lạnh nhạt như ? Chẳng lẽ ban đêm nàng nhiệt tình ?
Lê Ngưng nhíu mày, đầu , đang định hỏi rõ nàng ban đêm như thế nào, thì thấy Bùi Trác dùng giọng điệu ai oán tố cáo: "Quận chúa ban đêm năng ngọt ngào dỗ dành , để ngủ cùng nàng một chiếc giường, ngờ ban ngày, quận chúa xuống giường liền trở mặt nhận , lúc ngay cả bên cạnh cũng chịu."
Bị y như nàng là kẻ phụ tâm hán, còn là oán phụ chồng lạnh nhạt mà dục cầu bất mãn.
Lê Ngưng ví von của dọa sợ nhẹ, lo lắng hạ nhân bên ngoài xe ngựa những lời dễ gây hiểu lầm, vội vàng bảo im miệng.
Bùi Trác những kiềm chế, mà còn nước lấn tới: "Quận chúa dám , còn dám nhận ?"
Nói bậy!
Vĩnh Lạc quận chúa xưa nay dám dám chịu, gì dám nhận?
Lê Ngưng bình tĩnh , thương lượng với : "Vậy gì bây giờ?"
"Vậy thì dễ thôi." Bùi Trác vẻ dễ chuyện, sẵn sàng cho nàng cơ hội chuộc , "Quận chúa gần , sẽ bỏ qua chuyện tối qua."
Để im miệng, thêm những lời vớ vẩn dễ gây hiểu lầm nữa, Lê Ngưng miễn cưỡng di chuyển qua.
"Như mới chứ." Bùi Trác hài lòng.
Trong lòng Lê Ngưng phức tạp, đợi qua tháng tân hôn, Bùi Trác đừng hòng mong nàng giống như tối hôm qua, dỗ dành ngủ chung giường nữa.
Hai đến phủ Trưởng công chúa, trong phủ vui vẻ đón, Trưởng công chúa đang ở sảnh đợi họ.
Vừa bước cửa phủ Trưởng công chúa, Lê Ngưng liền bỏ mặc Bùi Trác chạy nhanh trong.
"Mẫu ! Con về !"
Lê Ngưng còn thấy , giọng truyền đến tai Trưởng công chúa .
Cái gì là lễ nghĩa, cái gì là đoan trang, Lê Ngưng lúc đều để ý, càng quên mất nàng đến một .
Khóe miệng Trưởng công chúa nở nụ kìm nén , dậy tới, đón lấy Lê Ngưng đang lao về phía bà.
"Đã lớn như , điềm đạm một chút." Trưởng công chúa cũng chỉ mỉm , hề đẩy nàng .
Từ khi Lê Ngưng học, tính cách nàng còn nghịch ngợm như bây giờ nữa, huống chi mấy năm gần đây Trưởng công chúa càng ngày càng nghiêm khắc với nàng, Lê Ngưng ngay cả nũng với bà cũng ít, lúc tất cả là vì nàng gần hai ngày gặp Trưởng công chúa, nhớ bà chết, mới chuyện thất thố như .
Nhìn cảnh tượng , Bùi Trác đột nhiên nghĩ, khi nào một ngày nào đó, Lê Ngưng thấy cũng vui vẻ nhào tới ôm như .
Trưởng công chúa về phía , phát hiện con rể đang ở phía , bà kéo Lê Ngưng , trách móc: "Sao con tự , cũng đợi Thanh An."
Lúc Bùi Trác bước tới, ôn hòa lễ phép, mỉm : "A Ngưng nhớ mẫu , sáng sớm dậy, nóng lòng gặp mẫu ."
Lê Ngưng liếc , thầm nghĩ đổi giọng thật nhanh.
Trưởng công chúa xong lời của Bùi Trác, trong lòng vui là giả, bà vội vàng gọi Bùi Trác: "Thanh An mau ."
Ba xuống, Lê Ngưng gần như trở thành vô hình, Trưởng công chúa và Bùi Trác trò chuyện vui vẻ, quên mất bên cạnh còn con gái bà.
Thỉnh thoảng, Trưởng công chúa cũng gợi chuyện với Lê Ngưng, nhưng nàng định mở miệng, hai tiếp tục trò chuyện.
Cứ như cho đến gần giờ dùng bữa trưa.
"A Ngưng đói bụng ?"
Bùi Trác mỉm ôn hòa, về phía nàng.
Cuối cùng cũng câu nàng thể tiếp lời, Lê Ngưng gật đầu.
Trưởng công chúa Bùi Trác, Lê Ngưng, truyền lệnh xuống chuẩn bữa trưa.
Trong lúc Bùi Trác giúp bày biện thức ăn, Trưởng công chúa đến bên cạnh Lê Ngưng, nhỏ giọng hỏi: "Thanh An đối xử với con thế nào?"
Lê Ngưng để Trưởng công chúa vợ chồng bọn họ hòa thuận như vẻ bề ngoài, cũng để bà lo lắng thêm, huống chi mặt Trưởng công chúa, Bùi Trác luôn là một rể , nàng đương nhiên phối hợp diễn.
nàng cũng khen ngợi Bùi Trác mặt Trưởng công chúa, kẻo bọn họ đến, trong mắt Trưởng công chúa chỉ rể Bùi Trác, nào còn nhớ đến con gái như nàng nữa.
"Cũng tạm ." Lê Ngưng đưa một câu trả lời rõ ràng.
Trưởng công chúa liền cho rằng Lê Ngưng vì thẹn thùng nên nhiều với bà.
Bà gặp qua vô , liếc mắt một cái là thể Bùi Trác là thật lòng giả dối.
Ánh mắt Lê Ngưng chan chứa nhu tình, Trưởng công chúa thể nhận .
"Phải sống hòa thuận với Thanh An đấy." Trưởng công chúa vỗ nhẹ mu bàn tay Lê Ngưng, khó khi buông bỏ vẻ nghiêm khắc, dùng giọng điệu từ ái dặn dò.
Lê Ngưng gượng gạo đáp lời.
Bên bày biện xong thức ăn, ba cùng dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong, ba thêm một lúc ở sảnh, đến giờ nghỉ trưa của Trưởng công chúa, bà liền nghỉ ngơi.
Lê Ngưng theo bản năng về Lăng Sương viện, nhưng Trưởng công chúa dùng ánh mắt ngăn .
Lê Ngưng hiểu chuyện gì.
Trưởng công chúa cũng hiểu con gái thể chậm tiêu như , bà bất đắc dĩ nhắc nhở: "Dẫn Thanh An về phòng con nghỉ ngơi một chút."
Lê Ngưng mấy tình nguyện, phủ Trưởng công chúa phòng khách, nhưng nghĩ đến hiện tại nàng và Bùi Trác là vợ chồng, nàng vẫn dẫn .
Hai khỏi sảnh, Bùi Trác tự nhiên nắm lấy tay Lê Ngưng, nghĩ đến Trưởng công chúa vẫn còn đang bọn họ, Lê Ngưng hất , dẫn Bùi Trác đến phòng ngủ của .
Dù nàng cũng ngủ giường của , lễ thượng vãng lai, cũng nên để Bùi Trác ngủ thử giường của nàng.
Nghĩ , Lê Ngưng liền đè nén cảm giác rung động kỳ lạ trong lòng xuống.
***