Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 42: Trả thù cho nàng
Cập nhật lúc: 2024-12-16 04:07:36
Lượt xem: 602
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Lê Ngưng vẫn ngủ say, Bùi Trác yên tâm, hôn thêm hai cái lên má nàng, mới mãn nguyện ôm nàng ngủ tiếp.
Ngày hôm , Lê Ngưng tỉnh dậy, phát hiện trong lòng Bùi Trác.
gần đây trời ấm hơn nhiều , nàng vẫn cứ lăn lòng nhỉ?
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lê Ngưng trăm mối vẫn nghĩ .
Tối qua ngủ muộn, Lê Ngưng tỉnh dậy vẫn còn buồn ngủ, nhưng bụng nàng đang trống rỗng, ăn chút gì đó , đành đợi đến giờ nghỉ trưa ngủ bù.
Tối qua Bùi Trác cũng ngủ muộn, nhưng Lê Ngưng dậy cũng dậy theo, trông tinh thần phấn chấn.
Lê Ngưng ghen tị hâm mộ liếc một cái.
Hai dùng bữa sáng ở Liên Nguyệt đường, Lê Ngưng đói bụng nên ăn nhiều hơn bình thường.
Ăn xong, nàng ngoài sân dạo cho tiêu cơm, tiện thể g.i.ế.c thời gian.
Lục Chỉ Du Lê Ngưng kinh hãi ở bãi săn, hôm nay liền đến phủ họ Bùi thăm nàng.
Biết Lê Ngưng , Lục Chỉ Du thở phào nhẹ nhõm, kể cho nàng chuyện sáng nay.
"Lý thế tử hôm qua trúng tên cánh tay , mời thầy thuốc đến xem, gân cốt thương, e là thể b.ắ.n tên nữa."
Lê Ngưng kinh ngạc: "Thật ?"
Con lợn rừng hôm đó chạy khỏi rừng là do Lý Vũ Đạc đuổi theo, hơn nữa lúc đó Trường Lễ cũng một mực dẫn các nàng đến chỗ đó, rõ ràng là hai bọn họ hợp mưu hại nàng.
Lục Chỉ Du gật đầu: "Thật sự."
Lý Vũ Đạc vốn Thánh thượng cấm tham gia săn bắn, lẽ nên những lang quân săn b.ắ.n tên lạc trúng mới , nhưng thấy bọn họ cưỡi ngựa săn b.ắ.n hăng say, Lý Vũ Đạc ngứa ngáy chân tay, liền ngoài quan sát.
Người săn nhiều, thú rừng chạy tán loạn, tên bay như mưa, nhưng trong đó một mũi tên là của ai b.ắ.n , đúng lúc trúng cánh tay trái của Lý Vũ Đạc.
Ngự y xem xong vết thương thì liên tục lắc đầu thở dài, chỉ thể giúp cầm máu, rằng cánh tay đó giữ là may mắn lắm , e là thể dùng sức nữa.
Lý Vũ Đạc lập tức rời khỏi bãi săn trong đêm để tìm thầy thuốc khác chữa trị, nhưng mấy thầy thuốc gặp đều đưa kết luận giống , Lý Vũ Đạc thể b.ắ.n tên nữa.
Lý do Lục Chỉ Du rõ ràng như là do Lục Tiêu cho nàng .
Nàng Lê Ngưng kinh hãi ở bãi săn, liền hỏi Lục Tiêu, hộ tống Lý Vũ Đạc rời khỏi bãi săn, vài câu, mới sự tình.
Lý Vũ Đạc hôm đó vì săn b.ắ.n mà khiến Lê Ngưng gặp nguy hiểm, bây giờ xem như là quả báo.
Biết trưởng thể b.ắ.n tên nữa, Trường Lễ tức giận, gào lên rằng tất cả là do Lê Ngưng và Bùi Trác bày mưu.
Nếu lúc đó Bùi Trác còn ở bãi săn thì đúng là thể khiến nghi ngờ, nhưng Bùi Trác rời cùng Lê Ngưng từ hôm , hơn nữa lúc Lý Vũ Đạc thương Bùi Trác căn bản mặt, ai cũng thể b.ắ.n Lý Vũ Đạc, chỉ Bùi Trác là thể.
Trường Lễ vô cớ gây rối, cuối cùng cũng Thánh thượng lệnh đưa khỏi bãi săn.
Trong lòng Lê Ngưng chỉ thấy chua xót, chứ hề thương hại, tất cả đều là do hai bọn họ gây , nàng mới chịu khổ như .
Nếu lúc đó Bùi Trác b.ắ.n c.h.ế.t con lợn rừng, cứu nàng, Lê Ngưng dám tưởng tượng sẽ .
Nhẹ thì thương, nặng thì mất mạng.
Nghĩ đến đây, nhớ đến chuyện Bùi Trác mấy hôm nay thường xuyên về muộn, Lê Ngưng liên tưởng đến một khả năng, một khả năng khó tin.
Cho nên những lời chuyện với Lục Chỉ Du đó nàng đều chút lơ đãng.
Lục Chỉ Du quen Lê Ngưng mười mấy năm, thể coi là một trong những hiểu nàng nhất, thấy nàng như , bèn : "Hay là tỷ hỏi thẳng xem ."
Hỏi gì, hỏi ai, hai đều hiểu rõ trong lòng.
Nếu thật sự là Bùi Trác, thì đang trả thù cho nàng.
Lê Ngưng sẽ thừa nhận nghĩ như : "Là thì liên quan gì đến ."
Lục Chỉ Du chỉ .
Hai trò chuyện thêm một lúc, Lục Chỉ Du cáo từ về, Lê Ngưng cũng tiêu xong cơm, định về phòng.
Vừa bước gian ngoài, Lê Ngưng thấy Bùi Trác đang thong thả dựa chiếc giường êm ái mà nàng thường , tay cầm một quyển thoại bản đang .
Nhớ đến những lời Lục Chỉ Du , ánh mắt Lê Ngưng vô thức rơi bàn tay đang cầm sách của Bùi Trác.
Ngón tay thon dài, rõ ràng từng khớp xương, vì quanh năm tập võ nên tràn đầy sức mạnh.
Nghĩ đến việc dùng đôi tay cầm cung b.ắ.n tên, trả thù cho nàng, Lê Ngưng phát hiện tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ một cách khó hiểu.
Nàng chằm chằm tay hồi lâu, lúc Bùi Trác gập thoại bản về phía nàng, Lê Ngưng vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Quận chúa xem thoại bản ?” Bùi Trác cầm quyển sách tay lắc lắc.
Thì thứ cầm tay chính là thoại bản của nàng…
Lê Ngưng nhất thời nên chỉ trích cầm thoại bản của nàng, nên trách dám thừa dịp nàng mặt mà chiếm đoạt mỹ nhân tháp.
Suy nghĩ hồi lâu, Lê Ngưng mới từ chối: “Không xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-42-tra-thu-cho-nang.html.]
Bùi Trác gật đầu như đoán .
“Cũng , quận chúa chỉ khi một tháp mới xem thoại bản, giờ tháp dùng , quận chúa dùng chung với , đương nhiên cũng xem thoại bản.”
Hắn luôn thể dùng vài ba câu khơi dậy cảm xúc của nàng.
Lê Ngưng nhịn xuống, nhớ tới còn chuyện chính sự hỏi , tạm thời so đo với .
Lê Ngưng xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, với : “Ta chuyện hỏi .”
Thấy nàng nghiêm túc như , Bùi Trác thu nụ lười biếng, thẳng , vẻ chăm chú lắng .
“Hôm qua, ?” Lê Ngưng chằm chằm , bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào mặt .
Thì là hỏi chuyện .
“Sao quận chúa giờ mới hỏi?” Bùi Trác dùng giọng điệu u oán trách ngược nàng, “Quận chúa chẳng lo lắng cho chút nào.”
Lê Ngưng lộ vẻ mặt phức tạp.
Đêm qua lúc trở về nàng hỏi ? Là chính rõ nguyên nhân, lúc đó nàng buồn ngủ quá, lười hỏi thêm.
“Chàng rốt cuộc ?” Lê Ngưng siết chặt nắm tay, giọng điệu chút uy hiếp, như thể nếu còn dám hươu vượn, nàng sẽ xông tới đánh , dùng vũ lực khiến khuất phục.
Lời uy h.i.ế.p của Vĩnh Lạc quận chúa tác dụng với Bùi Trác là võ quan, cuối cùng cũng chịu thẳng thắn, ngắn gọn: “Đi bãi săn.”
Lê Ngưng chớp mắt, rõ ràng là đáp án đoán , nhưng thừa nhận, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Sự thật rõ ràng, nhưng Lê Ngưng vẫn quyết định hỏi cho rõ: “Vậy chuyện của Lý Vũ Đạc…”
Bùi Trác nàng, cong môi , ngầm thừa nhận.
Tâm trạng Lê Ngưng lúc khó diễn tả thành lời.
Nếu , chính là thể tạm tha thứ cho hôm nay xem thoại bản và chiếm đoạt mỹ nhân tháp của nàng.
Bãi săn nhiều như , Hoàng thượng cũng ở đó, thể chắc chắn tay con mắt của …
Bùi Trác mà dám mạo hiểm như thế.
Nghĩ đến là vì xả giận cho , Lê Ngưng sợ hãi, hổ cảm thấy vui vẻ khó hiểu.
Lê Ngưng trong lòng ngũ vị tạp trần, nên gì, ấp úng: “Nhỡ phát hiện thì ?” Nguy hiểm bao.
Bùi Trác nhướng mày: “Quận chúa đang lo lắng cho ?”
“Ai lo lắng cho !” Lê Ngưng nào chịu thừa nhận, “Ta… Bản quận chúa là lo lắng nếu xảy chuyện, phát hiện, sẽ liên lụy đến .”
“Quận chúa thật nhẫn tâm.” Bùi Trác khẽ thở dài, “Chỉ lo cho , cũng lo lắng cho phu quân của chút nào.”
Bị trách móc như , Lê Ngưng suy nghĩ cẩn thận, nàng đúng là vô tình.
“Được .” Lê Ngưng đành miễn cưỡng thể hiện sự quan tâm của mặt , “Chàng thương ?”
Bùi Trác nghiêm túc gật đầu.
Tim Lê Ngưng lập tức nhấc lên.
Biết ngay mà, một tránh tai mắt của nhiều như , nào dễ dàng như thế.
“Bị thương ở ?” Lê Ngưng dậy khỏi ghế, về phía , kiểm tra vết thương của .
Chờ nàng đến gần, thưởng thức đủ ánh mắt quan tâm lo lắng của nàng, Bùi Trác mới kéo kéo cổ áo.
“Ở đây.” Hắn sờ soạng cổ, tìm một chỗ, chỉ cho nàng xem.
Lê Ngưng rõ, liền cúi gần, đầu ghé sát cổ , cẩn thận chỗ chỉ.
Một chấm đỏ nhỏ xíu, giống muỗi đốt.
Lê Ngưng nghi ngờ nhầm: “Chỉ chỗ thôi?”
Hắn nuốt nước bọt, gật đầu.
Lúc gật đầu, cằm cọ tóc Lê Ngưng, ngứa.
Lê Ngưng thẳng dậy, lui , với vẻ mặt khó tả.
Nếu , sẽ chẳng ai chú ý đến.
“Quận chúa yên tâm, .” Bùi Trác trêu nàng nữa, cong môi , “Khả năng b.ắ.n cung của , chẳng lẽ quận chúa còn rõ ?”
Lê Ngưng đương nhiên rõ.
Lúc Bùi Trác còn học chung trường với nàng, trong trường b.ắ.n cung của là giỏi nhất, khen ngớt lời.
Sau đó đến trường khác, Lê Ngưng cũng vẫn là lợi hại nhất.
Vì Lê Ngưng ấn tượng sâu sắc với chuyện ?
Đương nhiên là vì Bùi Trác từng khoe khoang mặt nàng.