Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 58: Bây giờ hắn lại cùng Vĩnh Lạc quận chúa tình chàng ý thiếp
Cập nhật lúc: 2024-12-16 14:01:47
Lượt xem: 538
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hội du xuân tổ chức hàng năm cùng một ngày, các văn nhân mặc khách ở nhiều nơi sẽ tập trung ngày để thảo luận, ngâm thơ. Còn nhiều tiểu thương, sẽ bán bánh ngọt điểm tâm mà ngày thường ít thấy ngày .
Mấy ngày Lục Chỉ Du hỏi Lê Ngưng , Lê Ngưng đồng ý.
Trước đây, tối ngày nghỉ Bùi Trác đều sẽ hỏi nàng , chỉ là tối qua hỏi, sáng nay nàng chơi với Lục Chỉ Du, liền ủ rũ cho đến bây giờ.
Lê Ngưng nghĩ, chắc là vất vả lắm mới nghỉ một ngày ngoài chơi, nhưng ai cùng, so sánh khó tránh khỏi ghen tị với nàng.
Lê Ngưng thoa son môi, mím môi, dung mạo của trong gương đồng, bất chợt chạm đôi mắt phượng của Bùi Trác.
Sao vẻ u oán thế …
Đông Tuyết ngoài sai chuẩn xe ngựa, Thu Phong thu dọn xong đồ trang điểm lui ngoài, Lê Ngưng mới dùng giọng điệu thương lượng với : “Chàng thể gọi bằng hữu đồng môn khác của , bảo bọn họ hôm nay cùng .”
Người khác ai khác ngoài các tướng sĩ trong vệ sở, còn các triều thần, những Bùi Trác ngày nào cũng gặp khi việc, thể sánh bằng Lê Ngưng mà yêu thích.
Hơn nữa cũng thật sự ngoài chơi.
Bùi Trác thuận miệng hỏi: “Sao quận chúa hỏi cùng các nàng .”
Lê Ngưng từ từ nhíu mày.
Hắn cùng các nàng ?
ba , Bùi Trác là phu quân của nàng, Lục Chỉ Du là bạn của nàng, trong tình huống Lê Ngưng dễ thiên vị, hơn nữa phần lớn là thiên vị Lục Chỉ Du mà lạnh nhạt Bùi Trác, nếu chắc cũng lạnh nhạt.
Lê Ngưng do dự : “Chàng chắc chắn cùng chúng ?”
Bùi Trác nàng, im lặng.
Hắn gì?
Nhìn nàng và Lục cô nương vui chơi, còn chỉ thể bên cạnh ghen tị ?
Lê Ngưng trong lòng chút kiêng kỵ, sẽ dễ dàng đồng ý, Bùi Trác chính là hiểu rõ điểm mới hỏi như , mặt đổi sắc hỏi ngược : “Chẳng lẽ quận chúa ?”
Chưa đợi Lê Ngưng trả lời, như thỏa hiệp : “Cũng , chỉ là nếu quận chúa thấy món đồ thú vị nào, mang về cho .”
Lê Ngưng chợt hiểu .
Mục đích Bùi Trác dây dưa nàng cả buổi sáng e là ở chỗ , để nàng cả ngày hôm nay đều nhớ đến , nhớ mang chút đồ về cho .
“Việc gì khó.” Lê Ngưng đương nhiên sảng khoái đáp ứng: “Ta về nhất định sẽ mang quà cho .”
Như nàng thể hội du xuân với Lục Chỉ Du, Bùi Trác cũng cần u oán nàng nữa, chuyện cứ vui vẻ giải quyết như .
Lê Ngưng xác định dung mạo của đoan trang chỉnh tề, nhưng Đông Tuyết vẫn về, nàng đành dậy khỏi ghế tìm nàng.
Nàng bước một bước, nắm lấy cổ tay nên thể dừng .
Bùi Trác nhướng mí mắt nàng, giọng điệu lười biếng: “Quận chúa cứ thế mà ?”
Lê Ngưng hiểu gì cả.
Chẳng bọn họ xong ? Nàng ngoài chơi, lúc về sẽ mang quà cho .
“Chỉ mang quà thôi thì đủ.” Bùi Trác buông tay nàng , để một câu “Chờ ở đây” bước qua Lê Ngưng đóng cửa phòng .
Lê Ngưng hoang mang hiểu, Bùi Trác gì, khi đến mặt nàng nâng mặt nàng lên, Lê Ngưng mới hiểu .
Con ngựa mà Lê Ngưng thường ngày dùng để ngoài sáng nay cẩn thận thương móng, quận chúa ngoài chuyện nhỏ, dùng ngựa thương e là sẽ xảy chuyện ngoài ý , vì Đông Tuyết lập tức sai chuẩn một con ngựa khác phù hợp, lúc mới trì hoãn một chút thời gian.
Đợi đến khi Đông Tuyết thu dọn xong xuôi định bẩm báo Lê Ngưng thể xuất phát thì phát hiện cửa phòng đóng từ bên trong.
Đông Tuyết cảm thấy kỳ quái, nhưng giờ còn sớm so với giờ hẹn của quận chúa và Lục cô nương, nàng liền gõ cửa nhắc nhở, chỉ yên lặng ngoài cửa chờ đợi.
Không cửa đóng từ lúc nào, đợi đến khi mở nữa, là chuyện của nửa canh giờ .
Lê Ngưng từ bên trong , đầu trách móc: “Chốc nữa mà đến muộn thì đều là tại !”
Có thể quận chúa đối xử như , cũng chỉ một cô gia thôi.
Đông Tuyết thầm nghĩ.
Tiếp đó, nàng liền thấy mặt quận chúa nhà ửng hồng, đuôi mắt lộ vẻ kiều mỵ, là tức giận là hổ nhiều hơn.
Đông Tuyết cụp mắt xuống, giọng như thường bẩm báo: “Quận chúa, chuẩn xong xuôi cả , thể xuất phát ạ.”
Giọng điệu của Lê Ngưng khôi phục như thường, “Ừ” một tiếng, chỉnh đốn tư thế, thẳng lưng ngoài.
Khi Lê Ngưng và Lục Chỉ Du đến nơi, hội chợ vô cùng náo nhiệt. Các gian hàng bày bán đủ loại mặt hàng, từ thơ văn, tranh vẽ, cờ tướng đến các trò chơi như đoán đồ vật, tìm móc câu, và cả những quầy hàng nhỏ bán bánh kẹo.
Hai nàng tiên nữ đầu tiên dừng chân tại một gian hàng bày đầy giấy Tuyên Thành trắng tinh. Chủ gian hàng, một trai trẻ tuổi, giải thích bằng giọng điệu nho nhã: "Các vị tiểu thư xinh , trong vòng một nén nhang, nếu nào chép bức tranh phong cảnh một cách hảo, đó sẽ là chiến thắng."
Phía trai là một bức tranh phong cảnh núi rừng hùng vĩ.
Trong đám đông, tò mò hỏi: "Đây là tranh do chính tay công tử vẽ ? Vậy trai tài hoa mất bao lâu để thành kiệt tác ?"
Nghe , trai trẻ ngẩng cao đầu, tự hào đáp: "Đương nhiên là do tại hạ tự tay vẽ, chỉ mất nửa nén nhang thôi."
Vừa dứt lời, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên khắp nơi, khiến trai trẻ càng thêm đắc ý.
Lê Ngưng đưa mắt bức tranh.
Tuy rằng thời gian thành ngắn đáng khen ngợi, nhưng bức tranh vẫn còn khá đơn giản. Có lẽ chính vì thời gian hạn chế mà nó thiếu sự sống động. Mặt nước trong ao tĩnh lặng như tờ, hề chút gợn sóng nào.
Có những lúc, dành nhiều thời gian hơn để trau chuốt sẽ giúp lĩnh hội ý cảnh sâu xa hơn.
"A Ngưng, tỷ thử sức ?", Lục Chỉ Du hỏi.
Nàng rằng với tài năng của Lê Ngưng, việc chẳng khác nào trò trẻ con.
"Không cần .", Lê Ngưng mỉm , kéo tay Lục Chỉ Du đến gian hàng tiếp theo.
Cứ gặp thứ gì thú vị, hai cùng tham gia, nếu giành phần thưởng thì vui vẻ cả buổi.
Khi ngang qua một gian hàng cờ vây, Lê Ngưng bất chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Là rượu mơ.
Kể từ say bí tỉ khi cùng Bùi Trác dự tiệc cưới, sáng hôm tỉnh dậy với đôi môi sưng vù, nàng dám động đến rượu mơ nữa.
hương vị rượu mơ hôm đó vẫn khiến nàng nhớ mãi. Vị ngọt thanh, hương thơm nồng nàn, bình thường gặp thì thôi, giờ ngửi thấy khiến nàng thèm thuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-58-bay-gio-han-lai-cung-vinh-lac-quan-chua-tinh-chang-y-thiep.html.]
Gian hàng biển hiệu ghi rõ luật chơi. Lê Ngưng liền hỏi chủ gian hàng: "Nếu thua, hình phạt là uống rượu mơ ?"
Chủ gian hàng là một Ông lão lớn tuổi. Thấy khách ghé thăm, ông vuốt râu, lắc lư tiến tới: "Không , ."
"Rượu mơ là do lão phu tự tay ủ, dùng để hình phạt thì thật là lãng phí.", Ông lão , "Nó là phần thưởng dành cho chiến thắng."
Lê Ngưng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thua mới uống rượu mơ, lẽ nàng sẽ uống nữa.
Nàng thích thua cuộc.
Ông lão hỏi: "Vị tiểu thư nào cùng lão phu so tài một ván?"
Lê Ngưng bước lên : "Để thử sức với ngài."
Ông lão tuy lớn tuổi, nhưng kinh nghiệm cũng vô cùng dày dặn. Ông chơi cờ mấy chục năm, thậm chí còn nhiều hơn cả tuổi của cha vị tiểu thư mặt. Làm thể dễ dàng chịu thua?
Quả nhiên, đầy một canh giờ, Ông lão giành chiến thắng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lục Chỉ Du lo lắng Lê Ngưng.
Lê Ngưng cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Sự chênh lệch về trình độ giữa hai là quá lớn…
"Chúng chơi thêm một ván nữa.", Lê Ngưng .
Ông lão chỉ mỉm , hai bắt đầu ván thứ hai.
Kinh nghiệm lâu năm cùng với chiến lược tính toán kỹ lưỡng ngày một ngày hai thể đạt . Lê Ngưng cũng thể nào thắng Ông lão với kinh nghiệm chơi cờ lâu năm như chỉ trong ván thứ hai.
"Tiểu thư chơi thêm một ván nữa ?", Ông lão chủ động hỏi.
Ai mà quận chúa Vĩnh Lạc tính hiếu thắng cao. Trước đây, mỗi khi thi đấu với ai, nàng đều đấu đến khi nào thắng mới chịu dừng.
Thế là ván thứ ba, hai chơi cờ đến tận khi trời tối. Các gian hàng khác đều đóng cửa, ngay cả những xem cũng giải tán gần hết.
, Lê Ngưng và Ông lão hòa .
Tuy nhiên, đó là trong trường hợp Lê Ngưng cầm quân đen và Ông lão chấp nàng một quân.
Dù hòa nhưng Lê Ngưng cũng hề vui vẻ.
Nàng lộ rõ vẻ mặt cam lòng, đồng thời cũng cảm thấy bất lực sự chênh lệch về trình độ.
Ông lão ngạc nhiên. Trong thời gian ngắn như mà nàng thể đạt đến trình độ , đây ông hiếm khi gặp nào khả năng lĩnh hội nhanh như Lê Ngưng, thậm chí còn dựa hai ván để nắm bắt cách chơi của ông.
"Tiểu thư .", Ông lão tiếc lời khen ngợi. Ông nhận Lê Ngưng vẫn còn so tài tiếp, nhưng vợ ông ở nhà đang đợi, thể về quá muộn, nên đành , "Bình rượu tặng cho tiểu thư, mau về nhà ăn cơm với gia đình ."
Lê Ngưng nhận: "Đây là phần thưởng, thắng, thể nhận ."
Ông lão lớn, sảng khoái : "Vậy thì coi như đây là quà cảm tạ của lão phu, cảm ơn tiểu thư hôm nay chơi cờ cùng lão già ."
Lê Ngưng lúc mới cúi đầu nhận lấy.
Ông lão dọn dẹp gian hàng, liếc những bình rượu còn , suy nghĩ một chút với Lê Ngưng: "Rượu mơ mạnh đấy, tiểu thư đừng uống nhiều quá nhé."
Rượu khi ủ, ông cố tình cho mạnh hơn, ngay cả những tửu lượng cũng nên uống nhiều, huống hồ là con gái, chỉ nên nhấp môi một hai chén là đủ.
Lê Ngưng cúi đầu nắp bình, đoán rằng Ông lão nghĩ nàng từng uống rượu mơ nên mới dặn dò như .
nàng từng uống , rượu mạnh đối với nàng cũng thành vấn đề, chỉ cần uống quá nhiều thì sẽ .
Thấy Lê Ngưng lời, Ông lão ngân nga một giai điệu nhỏ rời .
Đợi Ông lão khuất, Lê Ngưng ôm bình rượu, mặt mày ủ rũ.
Lục Chỉ Du hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của Lê Ngưng, bèn an ủi: "Lão chơi cờ bao nhiêu năm, trải qua vô trận đấu, thể dễ dàng thua . Hơn nữa, cờ vây cũng sở trường của tỷ." Lục Chỉ Du dịu dàng , "Lấy sở đoản của đấu với sở trường của khác, dù thua cũng chẳng cả."
Lê Ngưng xong quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng chỉ là cam tâm mà thôi.
Bây giờ nàng còn thắng Bùi Trác , mà xuất hiện thêm một chuyện khiến nàng thể chiến thắng.
Lê Ngưng thở dài, chợt thấy may mắn vì hôm nay Bùi Trác cùng. Nếu để thấy cảnh nàng thua thảm hại như , thì nàng, quận chúa Vĩnh Lạc, còn mặt mũi nào nữa?
Nghĩ đến Bùi Trác, Lê Ngưng mơ hồ cảm thấy quên mất một việc quan trọng.
"Trời cũng còn sớm nữa, chúng về thôi.", Lục Chỉ Du .
Hôm nay cũng coi như chơi thỏa thích, hai cùng về trong ánh hoàng hôn.
Lê Ngưng ở phủ, Bùi Trác một cũng thấy buồn chán, nên lâu khi nàng rời phủ, tìm đến Thẩm Thanh Ý.
Từ khi Bùi Trác thành , Thẩm Thanh Ý hiếm khi gặp . Biết là vì quận chúa cùng bạn bè chơi, Bùi Trác mới rảnh rỗi tìm đến uống với , Thẩm Thanh Ý nhất thời cảm thấy khó xử.
Ban đầu, Thẩm Thanh Ý còn tưởng rằng Bùi Trác ban hôn với Lê Ngưng - mà luôn coi là đối thủ, hai chắc chắn sẽ xảy mâu thuẫn, nhưng Bùi Trác vẫn ung dung tự tại như , vẻ như cuộc sống hôn nhân hề "nước sôi lửa bỏng" như tưởng.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Ý cũng hỏi nhiều, chỉ cùng Bùi Trác trò chuyện đôi câu về tình hình triều chính. Thấy Bùi Trác vẻ tập trung, hỏi mới đang nghĩ xem tối nay quận chúa về sẽ mang gì cho .
Thẩm Thanh Ý nhất thời nghẹn lời.
Bây giờ và Lê Ngưng tình cảm mặn nồng như , còn trong lòng mà từng nhắc đến thì ? Chẳng lẽ Lê Ngưng chinh phục ?
Thẩm Thanh Ý thể nhận Bùi Trác đang giả vờ phiền não để khoe khoang, nhịn ngắt lời: "Được , và quận chúa tình cảm đến mức nào."
Bùi Trác bình tĩnh vẻ mặt bất mãn của Thẩm Thanh Ý, đột nhiên hiểu , chậm rãi : "Ngươi lẻ loi một , cô nương nào nhớ đến, đương nhiên là thể hiểu tâm trạng của lúc ."
Thẩm Thanh Ý: "..."
Hắn đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mới đến đây!
Thẩm Thanh Ý Bùi Trác thêm nữa, uống xong liền cáo từ. Lúc hai chia tay, Bùi Trác còn thêm một câu: " là nên về sớm, nếu quận chúa về mà thấy chắc sẽ lo lắng lắm."
Thẩm Thanh Ý: "..."
Bùi Trác về phủ lúc trời còn sớm, Lê Ngưng vẫn về. Hắn đến trường săn luyện võ nghệ để g.i.ế.c thời gian, thấy trời sẩm tối, Bùi Trác tắm rửa sạch sẽ mồ hôi , nhưng vẫn thấy Lê Ngưng .
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới hạ nhân bẩm báo quận chúa về.
Lê Ngưng bước thấy Bùi Trác ở đại sảnh, hai tay chắp lưng, tiên thoáng qua tay nàng, nghiêng đầu hỏi:
"Quà quận chúa hứa mang về cho ?"
***