Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 67: Quận chúa và ta ân ái không rời
Cập nhật lúc: 2024-12-20 02:27:50
Lượt xem: 692
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nến lung linh, chiếu sáng cả căn phòng, Lê Ngưng rõ tình ý trong mắt Bùi Trác.
"Chàng... xem?"
Bùi Trác , bàn tay đặt eo nàng nhẹ nhàng vuốt ve, tay cũng đổi thành chống khuỷu tay, cách giữa hai lập tức kéo gần, thở bắt đầu hòa quyện .
Câu trả lời của Lê Ngưng dường như quá quan trọng, dù nàng xem cũng sẽ đổi những gì Bùi Trác sắp .
Hắn nâng một lơ tóc bên tai Lê Ngưng lên khẽ ngửi, khi ngẩng mắt lên, dục vọng trong mắt càng thêm mãnh liệt.
"Được ?" Hắn hỏi.
Lê Ngưng hiểu ý , lông mi run lên, mặt từ chối.
Đây chính là ngầm đồng ý.
Được nàng cho phép, Bùi Trác nâng cằm Lê Ngưng lên, để nàng thể đón nhận nụ hôn của một cách dễ dàng hơn.
Hắn bắt đầu nhẹ nhàng mút lấy đôi môi nàng, khi Lê Ngưng hé môi thì bắt đầu dây dưa quấn quýt, tùy ý trêu chọc.
Cả Lê Ngưng bắt đầu mềm nhũn, ý thức cũng trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng bỗng cảm thấy n.g.ự.c lạnh toát.
Nàng khỏi mở to mắt, dùng hai tay đẩy tay , nhưng Bùi Trác dùng bàn tay đang nâng cằm nàng nắm lấy cổ tay, giơ cao lên đỉnh đầu.
"Chàng... ưm..."
Những lời còn của Lê Ngưng đều chặn giữa môi răng, phía là giường thể lùi, trong phòng ngoài tiếng thở dốc của hai chỉ còn tiếng nuốt nước bọt.
Về , khi Lê Ngưng cơ hội chuyện, nàng liền chịu mở miệng, cắn chặt môi , để phát bất kỳ âm thanh nào, nhịn đến mức khóe mắt đỏ hoe, đuôi mắt ươn ướt.
Trước đây, Bùi Trác chỉ chuyện khi nàng ngủ, Lê Ngưng thể giả vờ như , bây giờ nàng đang tỉnh táo, Bùi Trác càng thêm kiêng dè.
Lê Ngưng nghĩ, nên tức giận, nhưng nàng thể nào tức giận nổi, lẽ là bởi vì lúc cả nàng mềm nhũn, còn sức lực để tức giận.
Không qua bao lâu, khi Lê Ngưng về phía Bùi Trác, đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át nàng chằm chằm, một lúc mỉm với nàng, giấu nổi vẻ vui thích.
Lê Ngưng khẽ giật , hồn liền lập tức bảo buông tay .
Bùi Trác quên mất còn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, cổ tay trắng nõn siết thành một vệt đỏ nhạt.
"Xin ." Hắn khàn giọng xin .
Lê Ngưng dậy, khẽ hừ một tiếng, tay nàng vẫn Bùi Trác nắm lấy, lúc định rút phát hiện rút .
Nàng nghi hoặc sang, Bùi Trác ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ động, nắm lấy tay nàng kéo xuống.
“Lê Ngưng, giúp …”
“Chàng, …” Lê Ngưng cong ngón tay rút về, nhưng sức lực nhỏ bé mặt Bùi Trác chẳng đáng nhắc tới.
“Chàng voi đòi tiên!”
“Ừ.”
bản Lê Ngưng cũng nhận , Bùi Trác dám voi đòi tiên, đều là do nàng dung túng.
“Vậy tiên tắt đèn .” Lê Ngưng thỏa hiệp, đèn sáng nàng lo lắng lát nữa sẽ thấy thứ nên thấy.
“Như thể nhanh hơn.”
Lê Ngưng đành bán tín bán nghi để gì thì .
Hai mặt đối mặt , khoảnh khắc tay chạm , Lê Ngưng lập tức nhắm mắt đầu , hướng mặt về phía vách tường.
Mắt thấy, âm thanh càng thêm rõ ràng, xúc cảm cũng càng thêm mãnh liệt.
Bùi Trác còn ghé sát tai nàng dụ dỗ nàng mở mắt .
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa tí tách, chẳng bao lâu mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi rả rích xen lẫn những âm thanh khác.
Lê Ngưng nhắm mắt cũng hiện tại là tình huống gì, cổ xoay đến ê ẩm, nàng đầu , ngẩng mặt từ từ mở mắt .
Đôi mắt sáng ngời của Bùi Trác lúc như phủ một tầng sương mù, ánh mắt m.ô.n.g lung, chìm đắm trong đó.
Lê Ngưng một cái liền dám nữa, sợ Bùi Trác tỉnh táo sẽ với nàng những lời khiến mặt đỏ tim đập.
Tay nàng ngừng động tác, Bùi Trác nhẹ nhàng nắm tay nàng, thúc giục.
Lê Ngưng theo bản năng cúi đầu xuống.
Sau đó, nàng liền thấy cảnh tượng tay …
*
Nằm giường, Lê Ngưng ngây tay , mỗi ngón tay đều Bùi Trác lau sạch sẽ, nhưng xúc cảm vẫn còn lưu , đặc biệt là sự ẩm ướt nóng bỏng cuối cùng.
Nghe thấy tiếng Bùi Trác từ gian nhỏ , Lê Ngưng lập tức giấu tay xuống chăn.
Bùi Trác tắt nến lên giường, ôm Lê Ngưng lòng.
Mới một lát bắt đầu an phận, tay mò bụng nhỏ còn lên , Lê Ngưng bắt lấy.
Lê Ngưng nhỏ giọng : “Ta buồn ngủ .”
Bùi Trác ngược nắm lấy tay nàng, ngón tay mạnh mẽ chen khe hở giữa các ngón tay nàng, đan đưa tay nàng lên môi hôn một cái.
“Ngủ , phiền nàng nữa.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
*
Thời điểm lâm triều, Hoàng thượng cùng các đại thần bàn về chuyện Tây Khương, tình hình nghiêm trọng hơn .
Tây Khương vẫn luôn âm thầm nuôi dưỡng binh lực, khi Tây Khương Vương bệnh nặng càng công khai chuyện , nhiều thử thăm dò điểm mấu chốt của Đại Tề ở biên giới.
Một khi xảy chiến tranh, khổ sở chỉ bách tính, Đại Tề quyết định tiên phái sứ thần khuyên nhủ Tây Khương, nếu thể khiến Tây Khương một nữa quy phục Đại Tề, an phận thủ thường thì tự nhiên là nhất, nếu đàm phán thể dập tắt dã tâm của Tây Khương, Đại Tề cũng sẽ xuất binh chinh phạt Tây Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-67-quan-chua-va-ta-an-ai-khong-roi.html.]
Từ Hoàng thành đến Tây Bắc, nhanh chóng cũng mất hơn hai tháng, cộng thêm việc đưa tin tức khẩn cấp về Hoàng thành mất hơn hai mươi ngày, cách khác, Đại Tề cuối cùng cần xuất binh , ba tháng sẽ .
Tan triều, Thẩm Thanh Ý đuổi theo Bùi Trác, cùng chuyện .
“Chuyện thấy thế nào? Tây Khương Vương già hai con trai, nếu Đại hoàng tử kế vị thì còn đỡ, Nhị hoàng tử hiếu chiến, nếu kế vị thì thế nào cũng một trận ác chiến.” Thẩm Thanh Ý vuốt cằm trầm ngâm, “Trước đây chính là ở Tây Khương, bọn họ mới dám manh động, đoán nếu thật sự đánh, dẫn quân chắc chắn là .”
Bùi Trác chắp tay lưng, : “Đại hoàng tử Tây Khương nhu nhược bất tài, Nhị hoàng tử chủ chiến, luôn cam lòng thua tay , sớm rục rịch, bất kể kế vị , Nhị hoàng tử đều sẽ gây chiến.”
Bùi Trác thần sắc bình tĩnh, thản nhiên : “Hắn thật sự dám xâm phạm, để về.”
Bùi Trác tiếp nhận đơn giản như , Thẩm Thanh Ý “hừ” một tiếng, trêu chọc: “Lần mất bao lâu, với quan hệ của và Quận chúa, ở đây nàng chừng vui mừng lắm, lén nuôi trai bao, cũng chẳng .”
Thẩm Thanh Ý nhận thức về mối quan hệ của Bùi Trác và Lê Ngưng vẫn dừng ở giai đoạn bọn họ đối chọi gay gắt lúc , hơn nữa Vĩnh Lạc Quận chúa kiêu căng như , thật sự khó mà tưởng tượng nàng sẽ động lòng với Bùi Trác.
Sắc mặt Bùi Trác trầm xuống, cảnh cáo: “Nếu ngươi còn dám bịa đặt về phu nhân của như , đừng , Quận chúa cũng sẽ tha cho ngươi.”
Thẩm Thanh Ý thật sự thấy kỳ lạ, phản ứng của Bùi Trác lớn như , chẳng lẽ Bùi Trác đây còn trong lòng ? Chẳng lẽ nhanh như lòng đổi với Vĩnh Lạc Quận chúa?
“Ta cũng là hảo tâm nhắc nhở , dù đây quan hệ của hai cũng lắm, ở bên một năm xa , tình cảm vất vả lắm mới vun đắp chút, chịu nổi khảo nghiệm.”
“Ai quan hệ của chúng ?” Bùi Trác khinh thường, ngữ khí ẩn chứa đắc ý, khẳng định chắc nịch như đang khoe khoang: “Quận chúa và ân ái rời, xuất chinh nàng chỉ sẽ quan tâm , lo lắng cho , tuyệt đối sẽ như ngươi tìm khác.”
Thẩm Thanh Ý: “?”
Ân ái? Quan tâm? Lo lắng?
Ba từ tai Thẩm Thanh Ý cô đơn chiếc bóng đặc biệt chói tai.
“Huynh thật sự hổ, lời mà cũng .” Thẩm Thanh Ý chịu nổi bộ dạng của Bùi Trác, căn bản tin, “Nói khoác!”
Bất kể Thẩm Thanh Ý tin , Bùi Trác cũng để tâm, dù cho rằng sai.
*
Trời âm u, mưa rơi, nước mưa lạnh lẽo thấu xương, những bán hàng rong phố sớm thu dọn gánh hàng về nhà, chỉ còn lác đác vài cửa hàng bên đường vẫn mở cửa.
Bùi Trác tìm hai con phố, mới tìm một tiệm bánh còn mở cửa, vội vàng mua chút bánh mật khi đóng cửa.
Lúc về phủ, áo tơi ướt một mảng, may mà bánh mật trong n.g.ự.c dính nước, vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc Bùi Trác đưa bánh mật cho Lê Ngưng, Lê Ngưng chút kinh ngạc.
“Chàng mua ở ? Hôm nay bảo Đông Tuyết ngoài mua cũng tìm thấy tiệm nào còn mở cửa.”
Bùi Trác thuận miệng : “Chỗ Tây Thị Trường Nhai.”
Tây Thị…
Hoàn ngược hướng với phủ Bùi Trác.
Lê Ngưng liếc thấy vạt áo đỏ thẫm của ướt một mảng, lập tức hiểu , nhíu mày nhỏ giọng : “Chỉ là mấy miếng bánh thôi, đáng để chạy xa như mua.”
“Nước nóng chuẩn xong, mau y phục.” Lê Ngưng hất hàm về phía Bùi Trác, “Kẻo lây khí lạnh sang .”
Rõ ràng là quan tâm , nhưng cứng miệng chịu thẳng, vòng vo tam quốc khiến tưởng nàng đang lo lắng cho bản .
*
Lúc Bùi Trác , Lê Ngưng bàn ăn, bên trái là bát thuốc, bên là bánh mật.
Nàng ăn một miếng, còn ăn thêm miếng nữa thì Tôn ma ma ngăn .
“Quận chúa, thể ăn quá nhiều bánh ngọt, nếu sẽ ảnh hưởng đến dược tính.”
“Ta mới ăn một miếng.” Lê Ngưng cho là , bánh mật là bánh mật, thuốc bổ là thuốc bổ, đều ăn bụng thì ảnh hưởng gì chứ.
Nàng phản bác lời Tôn ma ma, giơ tay lấy thêm một miếng, Tôn ma ma chỉ đành lấy Trưởng Công chúa , Lê Ngưng bực bội rụt tay , bưng bát thuốc lên thổi thổi, nhân lúc trong miệng còn vị ngọt liền uống một cạn sạch.
Hôm nay khuyên Lê Ngưng uống thuốc dễ dàng hơn , Tôn ma ma hài lòng, khen một câu bưng bát xuống.
"Chỉ là uống một bát thuốc thôi mà, gì đáng để khoe khoang chứ..."
"Nói mấy lời dỗ dành trẻ con với thì ích gì, cho uống thì thôi , còn cho ăn thêm bánh ngọt."
Lê Ngưng bóng lưng bà v.ú lui , nhỏ giọng oán trách với Đông Tuyết.
Đông Tuyết tiện hùa theo, chỉ thể an ủi Lê Ngưng vài câu.
"Chờ khi những vị thuốc uống hết, Quận chúa sẽ chịu khổ nữa, đến lúc đó ăn bao nhiêu, ăn gì, đều tùy Quận chúa vui vẻ."
Lời của Đông Tuyết khiến tâm trạng Lê Ngưng hơn chút, nàng dịch đĩa bánh mật về phía , đưa tay nhón một miếng.
Bàn tay nàng mềm mại như búp măng non, những ngón tay hồng hào như ngọc, cầm một miếng bánh mật màu vàng nhạt, càng khiến cho ngón tay trắng nõn như ngọc.
Bùi Trác đối diện, cử chỉ của nàng.
Tay nàng mềm mại , rõ ràng nhất, đêm qua mới hưởng thụ xong.
Bùi Trác nàng đưa bánh mật đến bên môi đỏ mọng, chuyện hôm qua bỗng nhiên hiện lên trong đầu, ngay khoảnh khắc Lê Ngưng mở môi cắn miếng bánh, hình ảnh khiến da đầu tê dại.
Lê Ngưng liếc mắt thấy vẻ khác thường của , nhai vài cái nuốt xuống, mở miệng hỏi: "Sao , cũng ăn ?"
Dù bánh mật cũng là mua, Lê Ngưng thật sự tiện ăn một .
Nàng đếm thử, còn ba miếng.
Chia thế nào đây?
Lê Ngưng khó xử.
Nàng ngẩng đầu , sắc mặt Bùi Trác khôi phục như thường, ánh mắt bình tĩnh nàng, nhanh nhận nàng đang nghĩ gì.
"Quận chúa định chia thế nào?" Bùi Trác nhướng mày hỏi.
"Cái ..." Lê Ngưng do dự.
Nàng nghĩ, Bùi Trác uống thuốc, nàng ăn nhiều một chút thì , cùng lắm ngày mai sai mua thêm cho .