Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 89: “Lê Ngưng, ta tới muộn rồi.”
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:30:24
Lượt xem: 493
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Linh Vũ trói bằng dây thừng, loạng choạng vài bước vững, từng bước từng bước về phía Tạ Tử Phi.
Tạ Tử Phi giữ lời hứa, lúc Bùi Trác buông Linh Vũ , buông tay cầm chủy thủ xuống, lạnh lùng với Hòa Thục: “Qua .”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hòa Thục như tái sinh, lập tức nhấc váy chạy về phía đối diện.
Tạ Tử Phi cởi dây thừng Linh Vũ, đó yêu cầu binh lính Đại Tề nhường đường phía cho bọn họ.
Rất nhanh, viện binh của Tạ Tử Phi tới, tất cả đều cưỡi tuấn mã cao lớn, bọn họ cầm đao sẵn sàng lâm trận, Tạ Tử Phi giơ tay lên, bảo bọn họ hạ vũ khí xuống.
Cho dù viện binh tới, nhưng của Tạ Tử Phi vẫn chiếm ưu thế.
Hắn Lê Ngưng một cái, Bùi Trác.
“Ta tin Bùi tướng quân , sẽ thả chúng bình an vô sự trở về. Chỉ điều——”
Tạ Tử Phi lên ngựa, lấy cung tên , kéo căng dây cung.
Sắc mặt Bùi Trác đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh xuống.
“Ngươi gì.”
“Yên tâm, sẽ gì quận chúa. Chỉ cần xác nhận chúng thể rời , sẽ lập tức thả nàng.” Tạ Tử Phi xong, chĩa mũi tên về phía Lê Ngưng, đánh xe đẩy Lê Ngưng , cất chủy thủ , lên ngựa.
“ nếu Đại Tề đổi ý, hậu quả dám bảo đảm.”
Người của Tạ Tử Phi đều lên ngựa, đó bảo những Đại Tề đang cưỡi ngựa xuống hết, dắt ngựa xa.
Như cho dù bọn họ đổi ý đuổi theo, cũng chậm một bước.
Tạ Tử Phi bảo Đại Tề lui về phía , chỉ cần bọn họ lui về một bước, Lê Ngưng thể tiến lên phía một bước, cho đến khi Lê Ngưng khỏi phạm vi thể b.ắ.n trúng.
Lê Ngưng càng ngày càng gần Đại Tề, càng ngày càng xa Tạ Tử Phi.
Những chuyện qua hiện lên trong đầu, Hòa Thục nhớ tới đầu tiên gặp Tạ Tử Phi, nịnh nọt lấy lòng nàng.
Ngay từ đầu mang mục đích tiếp cận nàng, tất cả những gì thể hiện với nàng đều là giả dối.
Bây giờ thể lợi dụng nàng nữa, liền trở về Tây Khương, nhị hoàng tử của .
Vì cái gì?
Tạ Tử Phi vì cái gì đùa bỡn nàng, một công chúa đường đường chính chính, còn thể trở ?
Hơi thở của Hòa Thục dần trở nên nặng nề, lửa giận thiêu đốt lý trí của nàng, khiến nàng hận thể gì đó.
Nhìn thấy Lê Ngưng càng ngày càng xa, Tạ Tử Phi chợt hoảng hốt, nhớ tới bóng lưng yểu điệu thướt tha thấy trong rừng mơ hôm đó, trùng khớp với lúc .
Cánh tay thả lỏng, đang định buông cung tên xuống lui thì phía Đại Tề truyền đến một trận tán loạn.
“Không để chạy thoát, mau bắt !”
Hòa Thục chỉ binh lính gần nàng nhất, lệnh cho b.ắ.n tên. Binh lính dám hành động thiếu suy nghĩ, Hòa Thục thấy , trực tiếp cướp lấy tên của , trong lúc giằng co, tên của binh lính rời khỏi tay, b.ắ.n về phía .
Tay binh lính mất kiểm soát, tên lệch hướng, nhắm Tạ Tử Phi, mà là Lê Ngưng đang kẹt giữa của Đại Tề và Tạ Tử Phi.
Lê Ngưng cũng ngờ tới chuyện ngoài ý , hai chân như đóng đinh tại chỗ, nàng tránh, nhưng thể như mất kiểm soát, nhúc nhích .
Khoảnh khắc hẳn là ngắn, nhưng trong mắt nàng kéo dài vô tận, bên tai còn thấy âm thanh nào khác, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.
Nếu nàng xảy chuyện, Trường công chúa ? Mẫu tuy nghiêm khắc với nàng, nhưng nhất định sẽ đau lòng.
Còn Bùi Trác thì ? Bùi Trác cũng sẽ đau khổ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-89-le-ngung-ta-toi-muon-roi.html.]
Lê Ngưng theo bản năng thầm một cái tên.
Khi những khác còn kịp phản ứng, một bóng nhanh chóng hành động, nhanh như gió, trong nháy mắt đến mặt Lê Ngưng, ôm nàng xoay , tránh mũi tên .
Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy nàng , Lê Ngưng kinh hồn định, ngây mặt.
Rõ ràng chỉ mới một ngày gặp, giống như cách xa thật lâu thật lâu.
“Bùi Trác...”
Bùi Trác buông nàng một chút, cẩn thận kiểm tra nàng, xác nhận việc gì đó, ôm nàng thật chặt.
“Lê Ngưng, tới muộn .”
Lê Ngưng , giọng đang run rẩy, câu cũng vô cùng khó khăn, là một loại sợ hãi khi mất tìm .
Lê Ngưng giơ tay ôm , cuối cùng cũng hồn, nàng nhỏ giọng đáp: “Ta .”
“A——”
Một tiếng hét thảm thiết của nữ nhân vang lên, Hòa Thục ôm cánh tay, vẻ mặt đau đớn.
Tạ Tử Phi lúc thấy mũi tên b.ắ.n tới liền kéo căng dây cung nữa, chút do dự b.ắ.n về phía binh lính b.ắ.n tên, nhưng cách gần, tên của cũng lệch hướng, sượt qua cánh tay Hòa Thục.
Hòa Thục đầy mặt thể tin , y phục cánh tay m.á.u tươi nhuộm đỏ, cơn đau dữ dội ập tới.
Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, vẫn chịu buông tha Tạ Tử Phi, lớn tiếng lệnh: “Hắn dám mưu hại tính mạng bản công chúa, mau bắt !”
Tạ Tử Phi cao giọng : “Nếu Hòa Thục công chúa tay , cũng sẽ ép phản kích.”
Vừa hai bên đàm phán xong, quận chúa và công chúa đều trở về, Tạ Tử Phi cùng của cũng nên rời lúc .
Nhị hoàng tử tức giận quát Hòa Thục một câu: “Muội thật là hồ đồ! Muội , suýt nữa gây đại họa !”
“Đừng để chạy... Hắn lừa gạt lâu như , thể cứ thế mà bỏ qua cho ...”
Cơn đau dữ dội cánh tay cùng với lửa giận lừa gạt khiến Hòa Thục thành tiếng.
Nhị hoàng tử hận sắt thành thép, : "Chuyện cũ cứ cho là bản lầm , còn tự khổ ! Haiz!"
Vây bắt A Ngưng vốn là chủ ý của Tạ Tử Phi, chỉ là tình thế lúc đó tạo nên cục diện bây giờ. Hắn nhắm mắt , thở dài một , hướng về phía Bùi Trác quát lớn: "Lần gặp , ngươi và chỉ thể sống một!"
Nói xong, nắm chặt dây cương, hét lớn: "Rút lui!"
Tiếng vó ngựa dồn dập dần xa.
Hòa Thục ôm lấy vết thương đang chảy m.á.u ngừng của , hai má đầm đìa nước mắt, mắt chỉ còn bóng dáng mơ hồ của Tạ Tử Phi đang rời xa, cho đến khi còn thấy nữa.
Nhị hoàng tử xé một mảnh vải, băng bó vết thương m.á.u đầm đìa của Hòa Thục để cầm máu.
May mà mũi tên chỉ sượt qua chứ ghim thịt.
Tuy chịu chút đau đớn nhưng giữ mạng sống là vạn hạnh.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng , Nhị hoàng tử liền hận thể mắng Hòa Thục một trận, nhưng thấy nàng im lặng cứ thế rơi lệ, chỉ thở dài bất lực.
Giống như một vở kịch hề, hoang đường đến cuối cùng, Tạ Tử Phi cái gì cũng đạt , Hòa Thục cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ban đầu hai chiếc xe ngựa, một chiếc thương ở ngựa, xe cũng hư hỏng nặng, chỉ còn chiếc xe Bùi Trác dùng để đuổi theo đám Linh Vũ là còn nguyên vẹn.
Bùi Trác định bế Lê Ngưng lên xe ngựa, khi ngang qua chỗ Hòa Thục và Nhị hoàng tử, nàng bảo thả nàng xuống.
***