Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 91: Đừng giảm bớt tình ý với ta
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:30:28
Lượt xem: 527
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xử lý xong chuyện của Hòa Thục, Hoàng thượng tiếp tục thảo luận với quần thần về việc xuất binh đánh Tây Khương.
Hành vi của Nhị hoàng tử Tây Khương chẳng khác nào đang khiêu chiến uy nghiêm của Đại Tề, cho dù Tây Khương lập tức đồng ý quy hàng, Đại Tề vẫn trừng phạt bọn họ vì chuyện .
Thỉnh thoảng tin tức Tây Khương xâm phạm biên giới Tây Bắc của Đại Tề truyền đến, hơn nữa sứ thần đến nay vẫn bặt vô âm tín. Đến lúc tan triều, thảo luận kết quả.
Đại quân năm ngày sẽ xuất chinh Tây Bắc bình loạn, đồng thời điều tra xem việc sứ thần mất tích liên quan đến Tây Khương .
Trở về Bùi phủ, Bùi Trác rõ chuyện với Lê Ngưng, Lê Ngưng sớm chuẩn tâm lý, cũng bất ngờ.
Chỉ là năm ngày, vẫn nhanh hơn tưởng tượng.
Lê Ngưng cho rằng nên gì đó, ví dụ như dặn dò tự chăm sóc bản thật , chớ để thương, nhưng những lời quan tâm như vẫn khó mà mở miệng, đến bên miệng biến thành: “Chàng nhất định nhớ kỹ đừng để thương, trở về sẽ kiểm tra, nếu để phát hiện thêm vết thương nào khác, sẽ tha cho .”
Bùi Trác ôm nàng lòng, : "Quận chúa ở nhà chờ bình an trở về, nào dám để thương."
Hơn ba năm , khi Bùi Trác nhập ngũ, Lê Ngưng vui mừng đến mức chỉ hận thể gõ trống khua chiêng ăn mừng, nào ngờ chẳng vui vẻ nổi chút nào.
Tuy nhiên, dẹp loạn xong là thể trở về, hẳn là sẽ quá lâu.
Ngày xuất chinh định, việc vẫn , thậm chí còn bận rộn hơn .
Sáng sớm hôm , trong cung bàn tán, đêm qua vì , Hòa Thục công chúa la hét g.i.ế.c nàng, còn định dùng tên b.ắ.n nàng.
thị vệ lục soát khắp trong ngoài cung điện cũng phát hiện điều gì khác thường, chỉ cho rằng Hòa Thục công chúa hoang tưởng.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Ý với hai quầng thâm mắt, chạy thẳng đến Vũ Lâm vệ, tìm thấy Bùi Trác chất vấn một trận.
"Muốn cảnh cáo thì tự , để ở cây cả đêm, thì , về nhà ngủ với vợ!"
Bùi Trác đưa cho một chén để tỉnh táo, hỏi: "Thế nào?"
Nhớ đến sự hỗn loạn đêm qua, Thẩm Thanh Ý cho , thở dài một : "Lúc b.ắ.n tên thì nghĩ đến hậu quả, giờ thì là do vết thương ở cánh tay cuối cùng cũng nhận hành động ngày đó của thật hoang đường, thấy mũi tên sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì mất trí."
Hành động Thẩm Thanh Ý cũng cảm thấy quá quang minh chính đại, bèn bổ sung: "Ta chỉ ném xuống cạnh chân nàng , dùng chút sức nào cả."
Nghe Thẩm Thanh Ý xong, Bùi Trác im lặng .
Bất kể Hòa Thục hối cải , nhưng hiện tại đều việc nàng , e rằng nàng cũng dám càn như nữa.
*
Triệu Oanh theo La thị học thêu một thời gian, tay nghề ngày càng tiến bộ, đồ thêu bây giờ thể hình dạng, hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu.
Lê Ngưng ngày thường sẽ đến Khuynh Vân đường xem Triệu Oanh học thêu cùng La thị, thấy sự tiến bộ của Triệu Oanh rõ ràng nhất, đối với vị biểu đáng yêu , nàng sẽ tiếc lời khen ngợi.
Hôm nay, Triệu Oanh hỏi Lê Ngưng: "Tiểu tẩu tẩu xem chúng thêu, chẳng lẽ tỷ tỷ cũng thử xem ?"
Lê Ngưng rõ bản giỏi việc , vốn khó , nhưng nghĩ đến điều gì, khi Triệu Oanh một nữa khuyên nhủ, nàng cũng cầm lấy kim chỉ, hỏi La thị vài câu.
Ngày xuất chinh càng đến gần, Bùi Trác càng bận rộn, chỉ ban đêm mới rảnh rỗi ở bên Lê Ngưng.
mấy ngày nay Lê Ngưng cũng đang bận gì, Bùi Trác mỗi trở về Lê Ngưng đều ở ngoài phòng chờ với bánh ngọt mua về, mấy ngày nay trở về đều thấy nàng , mãi đến lúc sắp dùng bữa Lê Ngưng mới xuất hiện.
Cũng chủ động chuyện với , rõ ràng là đang tâm sự.
Kể từ ngày đầu tiên xuất chinh, Lê Ngưng cũng còn biểu hiện gì là nỡ với , như thể hề lưu luyến .
Ánh mắt Bùi Trác nàng mỗi đều đầy vẻ thôi.
Năm ngày trôi qua nhanh, đêm ngày xuất chinh, Bùi Trác cứ quấn lấy Lê Ngưng, mặc nàng xin tha thế nào cũng chịu buông, còn chuyện quá phận hơn với nàng.
Nghĩ đến việc sắp tới hai sẽ gặp một thời gian, Lê Ngưng tuy cảm thấy hổ, nhưng cũng chỉ cắn răng, gì.
Ngọc bội hoa mai lắc lư mắt, Lê Ngưng nắm chặt mép bàn, chiếc bàn rung lên phát tiếng "kẽo kẹt" trầm đục, xen lẫn trong đó còn tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử.
Hơi thở ấm áp phả bên tai nàng, Bùi Trác ngừng gọi tên nàng.
Bùi Trác ôm nàng từ phía , khàn giọng hỏi: "Lê Ngưng, trong thời gian ở đây, nàng nhớ ?"
Lê Ngưng thể nào thẳng thắn : "Không nhớ..."
Lại một tiếng rên rỉ.
"Bùi Trác..." Lê Ngưng run giọng trách móc, "Chàng đừng voi đòi tiên..."
Âm thanh trầm đục vang lên ngừng, một lúc lâu Lê Ngưng mới bế lên giường, mềm nhũn.
Bùi Trác ôm nàng tiếp tục hôn, Lê Ngưng thực sự nhịn nữa mới nhắc nhở một câu: "Ngày mai còn dậy sớm, sợ buồn ngủ ?"
Bùi Trác chỉ dừng một chút, nhanh chóng chặn môi nàng .
Lê Ngưng cũng ngủ lúc nào, may mà ngủ say, cả đêm mộng mị.
Sáng sớm Lê Ngưng Bùi Trác đánh thức, thấy nàng tỉnh dậy, Bùi Trác hề tỏ áy náy, hỏi nàng: "Quận chúa tiễn ?"
Nếu tiễn , bây giờ dậy chuẩn .
Lê Ngưng tính sổ với : "Đều tại tối qua chuyện ."
Bùi Trác tối qua quả thực quá đáng, Lê Ngưng khó tránh khỏi chút oán giận .
Lúc chia tay gặp mặt chỉ càng thêm lưu luyến, nhất thiết bắt Lê Ngưng tiễn, mỉm , xoa đầu nàng: "Quận chúa cứ ngủ tiếp ."
Lê Ngưng nhắm mắt giả vờ ngủ, len lén mở một khe hở, thấy Bùi Trác lấy chiếc hộp gỗ gầm giường, từ bên trong lấy một chiếc khăn tay.
Lê Ngưng nhớ, đây là chiếc khăn tay mà , mỗi khi trận đều mang theo.
Rốt cuộc là chiếc khăn tay gì mà quan trọng như ?
Lê Ngưng rõ hình dáng chiếc khăn, khi Bùi Trác dậy, nàng lập tức nhắm mắt .
Cho đến khi Bùi Trác y phục khỏi cửa, Lê Ngưng mới lặng lẽ mở một mắt, xác định Bùi Trác cung, nàng lập tức gọi Thu Phong đến chải đầu y phục cho .
*
Đại quân chỉnh tề cổng thành, Hoàng thượng một phen khích lệ tinh thần tướng sĩ.
Vị thiếu niên tướng quân dẫn đầu lưng ngựa, dung mạo tuấn lãng, khoác bộ quân phục càng thêm oai phong lẫm liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-91-dung-giam-bot-tinh-y-voi-ta.html.]
Bùi tướng cùng vài câu dặn dò, bình tĩnh gật đầu đáp ứng.
"... Ta chỉ thôi." Bùi tướng thu hồi ánh mắt từ nơi nào đó, với Bùi Trác, "Quận chúa đang ở đó, đến cũng một lúc , chắc là lời với con, mau đến đó ."
Bùi tướng về một hướng nào đó.
Ánh mắt Bùi Trác khẽ động, theo hướng Bùi tướng, liếc mắt một cái thấy bóng hình yểu điệu thướt tha nổi bật nhất.
Lê Ngưng đang che miệng ngáp, một ánh mắt nóng bỏng đột nhiên chiếu tới, nàng lập tức buông tay, khép miệng, thẳng lưng.
Bùi Trác thúc ngựa đến, cách vài bước liền nhanh nhẹn xuống ngựa, đến mặt nàng.
Chưa đợi mở miệng, Lê Ngưng lúng túng phủ nhận : "Ta đến tiễn , đừng tự đa tình."
"Được." Bùi Trác cong mắt, hỏi, "Vậy quận chúa đến gì?"
Lê Ngưng đưa tay mặt , lòng bàn tay đang nắm chặt mở .
Là một lá bùa hộ .
Nàng mặt , cao giọng : "Đây, đây là mấy hôm nay rảnh việc gì , học thêu cùng Oanh và tẩu tẩu, lúc sắp xuất chinh, cho ."
Ánh mắt Bùi Trác từ từ chuyển từ tay nàng lên mặt nàng, dừng .
Dưới ánh nắng, gò má nàng ửng hồng, thần thái vẫn rực rỡ như xưa.
Hắn hiểu nàng mấy ngày nay đang gì .
Quả nhiên, lúc chia tay gặp mặt chỉ càng thêm lưu luyến...
Lê Ngưng đợi một hồi lâu cũng thấy ai nhận lấy, đành nghiêng đầu , giọng càng thêm lúng túng: "Chàng chê nó ?"
đây là cái nàng thêu nhất .
"Không ." Bùi Trác nhận lấy lá bùa hộ trong tay nàng, cúi đầu nàng, đáy mắt là ý .
"Ta thích."
Lê Ngưng lặng lẽ ngước mắt , vẻ mặt giống như đang lừa gạt, tình cảm trong mắt cũng giống như giả vờ.
"Vậy thì ."
Nàng hất cằm lên một cách kiêu ngạo, tự hào về tay nghề của .
"Lê Ngưng."
"Gì?" Lê Ngưng ngẩng đầu hỏi.
“Thời gian ở đây,” Bùi Trác nhẹ giọng , “mong quận chúa đừng giảm bớt tình ý với .”
*
Mỗi ngày giờ các quan tan , đều thấy Bùi Trác mua bánh ngọt về Liên Nguyệt đường cho nàng. Ban đầu Lê Ngưng còn quen, nhưng trong phủ La tẩu tẩu ôn nhu hiền thục, Uyên hoạt bát đáng yêu, nên Lê Ngưng ở trong phủ cũng đến nỗi buồn chán, mấy ngày liền thích ứng .
Nàng và Lục Chỉ Du càng thêm thiết, thường xuyên cùng Lục Chỉ Du ngoài du ngoạn, uống . Nàng Lục phủ đang tính toán tìm một mối hôn sự cho Lục Chỉ Du, nhưng hiện tại vẫn xác định đối tượng.
Lê Ngưng và Lục Chỉ Du ngoài chơi, đôi khi gặp một thiếu niên mày thanh mắt sáng. Gặp nhiều , Lê Ngưng cũng nhớ dáng vẻ của .
Theo lời Lục Chỉ Du, vị lang quân nhỏ tuổi từng gặp mặt nàng xem mắt, nhưng hai nhà vẫn định hôn sự. Vị lang quân mỗi khi gặp Lục Chỉ Du cũng chủ động đến bắt chuyện, chỉ từ xa vài vội vàng chạy mất.
Chỉ những ngày đầu trôi qua tương đối chậm, nhanh đó ngày tháng liền như nước chảy, thoắt cái qua hơn hai tháng.
Ngày lễ Thất Tịch, trong cung tổ chức yến tiệc, nhiều nữ lang trẻ tuổi trong hoàng thành đều đến dự tiệc.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lê Ngưng đương nhiên cũng nhận lời mời.
Trong yến tiệc, Lê Ngưng gặp Hòa Thục một thời gian dài xa cách. Nàng trông gầy hơn , vẻ kiêu ngạo còn nữa, thần thái trong mắt cũng chỉ còn một mảnh ảm đạm.
Nàng vẻ câu nệ, các nữ lang vây quanh nàng nịnh nọt lấy lòng, mà bỏ mặc nàng một bên.
Hòa Thục vô tình về phía , thấy Lê Ngưng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đó vặn vẹo mặt né tránh ánh mắt, như đống lửa.
Lê Ngưng cảm thấy kỳ lạ, hai tháng gặp, Hòa Thục đổi lớn như , dường như biến thành một khác.
chuyện thì liên quan gì đến nàng, Lê Ngưng bao giờ chủ động trêu chọc Hòa Thục.
Yến tiệc bắt đầu bao lâu, Hòa Thục chịu nổi cảnh đối xử lạnh nhạt, liền lặng lẽ rời .
Đêm đầu tiên Hòa Thục cấm túc, từ một mũi tên rơi xuống bên chân nàng , mũi tên sắc nhọn khiến nàng hoảng hốt, nhưng khi gọi thị vệ đến thì mũi tên biến mất.
Ai ai cũng nàng hoang tưởng, nhầm , nhưng Hòa Thục chắc chắn lầm.
Mũi tên đó là ai ném bên chân nàng , cảnh cáo nàng điều gì ?
Hòa Thục đoán là do nàng màng đến an nguy của Lê Ngưng, b.ắ.n tên, là ai thiên vị Lê Ngưng đang trút giận nàng.
Lúc đó nàng quả thực vì bắt Tạ Tử Phi mà để ý đến tính mạng của Lê Ngưng, nhưng ngờ liên lụy đến những chuyện , càng kéo nàng vực sâu đáy.
Tin tức truyền ngoài, ai cũng cho rằng nàng vì ghen tị, nhân cơ hội trừ khử Lê Ngưng. Hôm nay nàng đến dự tiệc, các quý nữ bàn tiệc đều âm thầm đánh giá nàng , chỉ trỏ bàn tán, một ai dám đến bắt chuyện.
Những lời chỉ trích sắp nhấn chìm nàng , khiến nàng thở nổi.
Nàng vẫn luôn cướp sự chú ý và thiên vị mà dành cho Lê Ngưng, cho rằng những thứ đó vốn nên thuộc về nàng . Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ còn danh hiệu công chúa, ngay cả những tranh nịnh bợ nàng cũng sợ hãi tránh xa.
Nàng vẫn luôn âm thầm đấu đá với Lê Ngưng, nhưng kết quả thì ?
Bây giờ nàng giống như con chuột trong cống rãnh, còn Lê Ngưng vẫn rực rỡ như , yêu mến như chúng tinh củng nguyệt.
Biết ngày hôm nay...
*
Mùa hè oi bức, Lê Ngưng thích nhất là xem thoại bản ăn núi kem, thường xuyên ăn liền mấy phần, ai quản thúc nàng, nàng càng thêm kiêng dè.
Lạnh lạnh ngọt ngọt, hương sữa nồng nàn tràn ngập khoang miệng, khiến ăn mãi thôi.
Đôi khi Lê Ngưng cũng nghĩ, những ngày tháng tự do tự tại cũng , nếu Bùi Trác ở đây, hoặc là sẽ cau mày cho nàng ăn nhiều, hoặc là sẽ mấy câu châm chọc nàng, vòng vo tam quốc cho nàng ăn nhiều.
Ban ngày nàng tuy nghĩ , nhưng mỗi đêm đến, vẫn sẽ ngay ngắn thêm một nét bút quyển sổ, cẩn thận đếm ngày.
Còn ba ngày nữa là tròn ba tháng.