Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GẢ CHO LƯƠNG AN - 3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 23:32:38
Lượt xem: 4,892

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phu nhân không vui, ho nhẹ một tiếng:

 

“Khụ khụ, con nha đầu ngốc, thấy trưởng bối còn không mau hành lễ?”

 

Ta bấy giờ mới bừng tỉnh, máy móc cúi người hành lễ.

 

Phụ thân ngồi trên cao, cũng ho một tiếng:

 

“Song nhi, hôm nay gọi con đến là muốn bàn chuyện hôn sự cho con.”

 

Ta chấn động, vội ngẩng đầu nhìn người.

 

Phụ thân có chút mất tự nhiên, giơ tay vuốt vuốt chòm râu:

 

“Hôm nay, đại thiếu gia phủ An Viễn hầu đích thân đến đây, chính là để xem mắt con.”

 

Lúc này ta mới nhận ra, bên đối diện có một nam tử đang ngồi, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn ta mang theo ôn hòa.

 

Sau lưng hắn còn đứng một thiếu niên thanh tú, cũng nhìn về phía ta.

 

Ta buột miệng thốt lên:

 

“Đại thiếu gia?”

 

“Chẳng phải là vị hôn phu của tỷ tỷ sao?”

 

03

 

Lời này vừa dứt, tất cả người trong sảnh đều đồng loạt hít sâu một hơi.

 

Phu nhân giận đến chẳng còn giữ được thể diện, đôi mắt sắc bén trừng thẳng vào ta, dung nhan quý phái cũng mất đi vẻ đoan trang:

 

“Con nha đầu kia, ngươi thì biết gì! Như Ngọc sớm đã phát nguyện trước mặt Quan Âm, rằng sẽ hầu hạ ta và phụ thân ngươi thêm ba năm nữa mới chịu xuất giá!”

 

“Tiểu Hầu gia là bậc nhân vật nào, sao có thể để ngươi…”

 

Người nhà Hầu phủ thì bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn ta đều không tốt, có vài người còn lắc đầu chê trách.

 

Nhũ mẫu bên cạnh ta có chút khẩn trương, nhưng vì đứng ngoài, chẳng thể làm gì, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu đầy lo lắng.

 

Quả thực, ta cũng không hiểu, vì sao Như Ngọc, Như Yên đều không chịu gả, cuối cùng lại rơi xuống đầu ta.

 

Tuy nói, vị Đại thiếu gia kia thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.

 

“Bá phụ bá mẫu, xin chư vị hãy bớt nóng lòng. Tại hạ muốn cùng Ngũ cô nương đàm đạo riêng một lúc, được chăng?”

 

Lương Tùy An đúng lúc mở lời.

 

Ôi chao, giọng nói thật êm tai!

 

Phụ thân ta lập tức đổi mặt, cười niềm nở:

 

“Đương nhiên, đương nhiên.”

 

Thế là, trong ánh mắt soi mói của mọi người, ta cùng Lương Tùy An từ từ bước ra khỏi tiền sảnh, đi về phía hoa viên sau viện.

 

Quả thật, chân của Lương Tùy An đã bị thương, bước đi có phần không thuận.

 

Phía sau còn có một thiếu niên đi theo, đang đẩy xe lăn.

 

Đi được một đoạn, sắc mặt hắn càng lúc càng tái, rồi khẽ ôm ngực, như đang chịu đau.

 

Thiếu niên kia thấy vậy lập tức đỡ hắn ngồi vào xe lăn.

 

Ta đứng bên, lúng túng không biết có nên đưa tay giúp đỡ hay không.

 

Lương Tùy An ngồi yên trên xe, vẫy tay ra hiệu cho ta khỏi phải phiền.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán, rồi có chút áy náy mà nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-luong-an/3.html.]

 

“Song muội, thất lễ rồi. Muội xem, thân thể ta hiện giờ chỉ là thế này, bệnh tật liên miên, chẳng có gì để nàng phải bận lòng.”

 

Thiếu niên phía sau lập tức lên tiếng biện bạch:

 

“Thiếu gia, người đừng nghĩ cho nhà họ Lưu nữa! Bọn họ…”

 

“Phi Vân, ngươi nhiều lời rồi đấy.”

 

Lương Tùy An không vui, ngắt lời y.

 

À, thì ra gọi là Phi Vân.

 

Nhưng cái miệng của Phi Vân thì chẳng chịu dừng lại.

 

“Thiếu gia nhà ta là công tử lừng danh khắp kinh thành, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại là trạng nguyên do Thánh thượng đích thân điểm danh!”

 

“Người có hôn ước với thiếu gia chính là đại tiểu thư đích hệ nhà họ Lưu, năm đó còn như muốn gả ngay tức khắc!”

 

“Thiếu gia gặp chuyện, lòng còn mềm, chủ động đề xuất hủy hôn, ai dè cha mẹ các người lại không chịu, sống c.h.ế.t không đồng ý!”

 

Sắc mặt Tiểu Hầu gia vẫn tái nhợt, nhưng giọng nói thì nặng nề:

 

“Phi Vân!”

 

Ta lặng lẽ đứng nghe.

 

Phi Vân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bất bình thay cho chủ nhân:

 

“Giờ thì sao, đến sát ngày cưới rồi, đại tiểu thư nhà các người lại sống c.h.ế.t không chịu gả nữa.”

 

“Thiếu gia nhà ta nói, giờ mà hủy hôn cũng chẳng sao.”

 

“Có điều, không hiểu sao nhà các người vẫn chẳng chịu hủy.”

 

“Chẳng phải là không nỡ bỏ mối hôn sự với Hầu phủ hay sao? Vậy là đem ngươi ra thế thân thôi!”

 

Phi Vân trút hết lời, rồi len lén nhìn Lương Tùy An với vẻ chột dạ.

 

Ta thì chỉ biết kinh hãi.

 

Gia đình ta thật sự là không biết liêm sỉ đến mức này sao?

 

Ta len lén đưa mắt nhìn Lương Tùy An.

 

Hắn vẫn ngồi đó, sắc mặt không đổi, lặng lẽ tựa vào xe lăn.

 

“Song muội,” hắn khẽ nói, “ta đã chẳng còn là người phong quang năm xưa.”

 

“Giờ thân thể yếu ớt, lại thêm tật ở chân.”

 

Dứt lời, hắn tự giễu cười khẽ, lắc đầu.

 

“Nàng nguyện ý gả cho ta không?”

 

Ta ngẩn người, không ngờ hắn hỏi thẳng như vậy.

 

Thấy ta không trả lời, hắn lại mỉm cười nói:

 

“Không sao cả, hôm nay đến xem mắt, cũng là ta muốn đích thân nói với nàng, nàng không muốn, Hầu phủ quyết không làm khó.”

 

Trong lòng ta, kỳ thực chẳng có gì giằng xé.

 

Xuất thân như ta, ở nhà họ Lưu vốn không có địa vị gì.

 

Còn mối hôn sự với Hầu phủ, trước nay ta vốn chẳng dám mơ tới.

 

Ta khẽ gật đầu:

 

“Ta nguyện ý.”

 

Loading...