Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thế gian vốn dĩ  khắc nghiệt với nữ nhi,  cẩn trọng từng lời ăn tiếng  suốt mười mấy năm, cũng mới miễn cưỡng  lòng Bá phủ. Giang Uyển quen sống phóng túng tự do, tất nhiên khó mà thích ứng  với những quy củ nơi đó.  ở kinh thành , một cô nương  Bá phủ từ hôn thì      thể sống yên   nữa.
“Tổ mẫu   giúp Giang Uyển ?” Ta hỏi Linh Nhi.
Sở dĩ   thể  Bá phủ để mắt đến  bao nhiêu tiểu thư khuê các ở kinh thành, cũng là vì tổ mẫu và lão phu nhân Bá phủ là bạn  của . Hồi trẻ, hai   ước hẹn   sẽ cho con cái kết thông gia với .
 oái oăm , cả hai   đều sinh con trai.
Thế là hai  bàn bạc, quyết định để cháu chắt của  kết duyên với . Đến đời cháu chắt, gia thế hai nhà  chênh lệch quá nhiều.  ý của hai vị lão phu nhân, con cháu hai nhà  ai dám trái lời. Nhân duyên giữa  và thế tử Bá phủ cứ như   định đoạt.
Linh Nhi lắc đầu, ghé sát  tai   nhỏ: “Lão gia và phu nhân  đến cầu xin lão phu nhân  nhiều , nhưng lão phu nhân đều  như   thấy.”
Ta bỗng thấy sống mũi cay cay. Tổ mẫu, bà đang bất bình  cho  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-ly-do-te/10.html.]
“Vậy hiện giờ Giang Uyển thế nào ?”
Linh Nhi kể,  thời gian đó, Giang Uyển  đến  cũng     nhạo. Rằng, chỉ là một con bé lớn lên ở chốn thôn quê,  mà cũng dám mơ tưởng đến việc gả  Bá phủ.
Phụ mẫu  sốt ruột lắm. Họ càng  sức ép buộc nàng   ngày đêm tu dưỡng phẩm hạnh, khổ luyện tài năng. Giang Uyển  ép đến mức  thở nổi. Cuối cùng, trong một  gảy đàn  đứt tay, nàng   cãi  một trận lớn với phụ mẫu.
“Các ngươi nào   nữ nhi ruột! Các ngươi chỉ  một công cụ giúp cho quan lộ của  hanh thông mà thôi! Ta chịu đủ ,    ở  cái nhà  nữa!” 
Linh Nhi khoa trương bắt chước dáng vẻ của Giang Uyển. Ta rõ ràng  giờ phút  Giang Uyển đang bình an vô sự ở kinh thành,  mà   những lời  vẫn  nhịn  mà há hốc miệng.
“Rồi  đó thế nào?”  
Linh Nhi uống một ngụm nước,  tiếp tục kể.  
Giang Uyển  nhiều  thu dọn hành lý, định bỏ trốn, nhưng đều  gia đinh mà phụ  cử đến trông chừng bắt giữ. Nỗi đau khổ tột cùng khiến nàng cầm d.a.o đặt ngang cổ, uy h.i.ế.p phụ  cho phép nàng rời .