“Không ,  đây   từng  nữ tử nào yêu thích, cũng  từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Sao , vì  đột nhiên  hỏi như thế?”
 
Đào Hoa chăm chú  Tần Phong: “Vì  nãy nữ nhân  còn  với  vài lời khác. Nàng   trong lòng    đàn bà khác.”
 
“Cái gì?” Tần Phong  lạnh, “Nàng  dựa   mà  như , trong lòng  chứa đựng ai nàng  lấy   mà  ? Nàng  tin đó chứ.”
 
“Ta  tin, nhưng lời nàng    cứ như thật . Ta   hiểu lầm , cũng   những chuyện  trở thành một cái gai trong lòng , cho nên   đến hỏi .
 
Tần đại ca, nàng  còn  trong cái hòm trong phòng chúng   giấu một bức mỹ nhân đồ, cái hòm đó  là đồ của ,   từng lật xem,    vì  nàng    như .
 
Thế nhưng khi nàng   những lời đó    khí thế, cảm giác như  lén lút lục lọi phòng của chúng  . Vậy   thể  cho  , trong đó rốt cuộc     hình vẽ của nữ nhân khác?”
 
“Đào Hoa ngốc nghếch.” Tần Phong khẽ thở dài một , giơ tay xoa đầu Đào Hoa, “Thế  cũng ,   cho dù gặp  chuyện gì,    khác  gì, nàng cũng đừng tự suy đoán lung tung, cứ việc đến hỏi  là .”
 
Thấy Tần Phong như , Đào Hoa mơ hồ cảm thấy bức tranh mà nữ nhân   hình như thật sự tồn tại.
 
Nàng đột nhiên  chút thất vọng, liền gạt bàn tay to lớn của Tần Phong  khỏi đầu :
 
“Vậy   cho   , rốt cuộc     bức tranh đó?”
 
Thấy tiểu tức phụ vẻ mặt buồn bã tủi , Tần Phong  khỏi mỉm .
 
Chàng trìu mến vuốt ve vầng trán nhíu chặt của tiểu tức phụ,  cất tiếng : “Nàng theo ,  đưa nàng  xem.”
 
Tần Phong nắm tay tiểu tức phụ,  nhanh  đưa nàng  phòng.
 
Chàng mở hòm  , lông mày liền nhíu chặt : “Quả nhiên    động  .”
 
Chàng  xong,  từ đáy hòm mò  một chiếc hộp dài,  lấy cuộn tranh bên trong  trải lên chiếc bàn bên cạnh.
Mèo con Kute
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-tho-han-hoa-ra-la-phuc-khi-ca-doi/chuong-45-bay-gio-nang-da-co-the-yen-tam-roi-chu.html.]
 
Theo cuộn tranh dần  mở , Đào Hoa cũng  thấy nữ tử trong bức họa.
 
Nàng  kỹ một lúc lâu, phát hiện lời nữ nhân   quả nhiên  sai.
 
Nữ tử trong bức họa thật sự  ,  đến mức Đào Hoa   cũng bắt đầu cảm thấy tự ti hổ thẹn.
 
“Đây là ai ?” Đào Hoa mở miệng hỏi.
 
Ngữ khí  ngay cả bản  nàng cũng cảm thấy  chút chua xót.
 
Tần Phong đương nhiên cũng  nhận , y khẽ  một tiếng: “Kỳ thực  cũng  từng gặp nàng.”
 
“A?” Đào Hoa kinh ngạc, “Vậy    cất giữ bức họa của nàng,  còn giấu  đáy hòm?”
 
“Bởi vì đây là cháu gái của ân sư,” Tần Phong giải thích, “Nàng còn nhớ  đây  từng  với nàng rằng  từng trông nhà thuê cho  khác ?”
 
“Ừm!” Đào Hoa gật đầu, “Có liên quan đến nữ tử trong bức họa  ?”
 
“ , thuở ban đầu  ở nhà phú hộ  chẳng hiểu gì, cũng chẳng   gì, may mắn    gặp  một vị sư phụ  , lão nhân gia đối đãi với  cực kỳ .
 
Sau  cháu gái lão nhân gia  may  lạc mất,   là lưu lạc đến phương nam. Vừa lúc khi đó  cũng  trở về, cho nên sư phụ mới nhờ  cũng giúp tìm kiếm.
 
Đã là tìm , thì đương nhiên  mang theo bức họa, thế là  mang bức họa về đây. Ta cũng từng tìm kiếm khắp nơi một thời gian, nhưng vẫn   tin tức nào về cô nương .
 
Cho đến khi  nhận  tin tức, cô nương   tự  trở về nhà, lúc  mới ngừng bôn ba. Vốn dĩ  định gửi trả  bức họa , ai ngờ nhà ân sư  xảy  biến cố,  cũng  tiện liên lạc với họ nữa, cho nên việc trả họa phẩm  cứ thế  gác .
 
Hôm nay nếu nàng  nhắc tới,   lẽ còn  nhớ  trong nhà còn  một bức họa như thế . Giờ nàng   thể yên tâm  chứ?”