Trong phòng, bà đỡ Thẩm thu dọn thứ xong xuôi, mặt mày hớn hở với Diệp Noãn: “Ta đỡ đẻ qua bao nhiêu đứa bé , đây vẫn là đầu tiên thấy phụ nhân sinh con so mà nhanh đến thế , điều đó cho thấy nương tử là phúc khí lớn lao đó!”
Diệp Noãn khẽ mỉm , nhẹ nhàng đáp : “Thật bản cũng ngờ nhanh đến . Khi A Sơn cửa thì ối vỡ , ngay đó cảm thấy đứa bé bắt đầu di chuyển xuống, đau một lúc thì nương đến một lát là sinh .”
Bà đỡ Thẩm mỉm gật đầu đồng tình, bà giải thích: “Thân thể nương tử khỏe mạnh, ngày thường , nên quá trình sinh nở mới thuận lợi đến .”
Viên thị một bên chen : “Khi mới đến, đầu đứa bé lộ , thực sự sợ hết hồn!”
Đợi Tiêu Sơn tắm rửa xong, một bộ y phục sạch sẽ , đứa bé ngủ , Diệp Noãn vẫn còn thức.
Viên thị với Tiêu Sơn: “Con ở với A Noãn , để cha con đưa bà đỡ Thẩm về, sẽ bếp chút gì cho A Noãn ăn hãy ngủ.”
Tiêu Sơn móc năm trăm văn tiền đưa cho bà đỡ: “Bà đỡ, xin đừng chê ít, tối nay phiền .”
Bà đỡ Thẩm cảm thấy tối nay là ngày bà đỡ đẻ nhàn nhã nhất, nào dám chê ít, còn thấy là nhiều chứ. Bà vươn tay nhận lấy, : “Vậy xin cáo từ , phu thê hai trẻ các ngươi cứ trò chuyện .”
Viên thị đưa bà đỡ Thẩm ngoài hai nam nhân : “lão gia, và cả Hải nhi nữa, hai tiễn bà đỡ Thẩm về ! Nàng một an , giữa đêm khuya một đường cũng sợ hãi.”
Diệp Hải vội vàng hỏi: “Nương, thế thế nào ? khỏe ? Sinh là nam nữ ?”
Diệp Linh cũng lầm bầm: “ đó nương, nương cho chúng con chứ! Làm sốt ruột c.h.ế.t .”
Viên thị ngạc nhiên trả lời: “A Sơn với các con ? Ta còn tưởng ngoài cho các con chứ.”
Diệp lão gia bất lực : “Khi A Sơn ngoài, cả ngẩn ngơ, hỏi điều gì cũng .”
Viên thị giải thích: “A Noãn sinh một nhi tử, mẫu tử đều bình an.”
Đạt câu trả lời mong , Diệp lão gia và Diệp Hải yên lòng, họ cùng đưa bà đỡ Thẩm về nhà. Còn Viên thị thì dẫn Diệp Linh bếp, chuẩn chút gì đó cho Diệp Noãn ăn.
Diệp Linh hào hứng với nương : “Nương, lát nữa thể thăm tiểu ngoại tôn ?”
Viên thị : “Tiểu ngoại tôn của con ngủ , đừng phiền nó. Mai chúng đến thăm nó.”
Diệp Linh chút thất vọng : “Vậy… thôi.”
Viên thị cho Diệp Noãn một bát mì, thêm ba quả trứng, mang phòng với Diệp Noãn: “Ăn chút gì hãy ngủ, đừng để đói.”
Tiêu Sơn nhận lấy bát mì : “Nương, ở đây cứ để con lo. Người mau về nghỉ ngơi .”
Viên thị : “Được, mai sẽ qua .”
Hạt Dẻ Nhỏ
Mấy nhà họ Diệp , Tiêu Sơn đích đút mì cho Diệp Noãn ăn, Diệp Noãn cũng thực sự đói , một bát mì lớn nàng ăn hết một nửa, còn ăn hai quả trứng ốp la, phần còn Tiêu Sơn ăn hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-63-a-bao.html.]
Diệp Noãn ăn xong liền cảm thấy buồn ngủ, lúc Tiêu Sơn bếp đặt bát trở về, nàng ngủ . Đứa trẻ trong giường đang ngủ say sưa, Tiêu Sơn cạnh Diệp Noãn, chẳng thèm để ý gì đến chuyện phòng sinh may mắn, nơi đây thê tử con , sợ gì chứ.
Sáng sớm hôm , Viên Thị sang. Thấy Tiêu Sơn đang bận rộn trong bếp, bà liền đến tiếp quản, nấu cháo kê, ninh canh cá diếc, còn nấu bột gạo cho đứa trẻ, vì Diệp Noãn vẫn sữa, thể cho con bú.
“A Sơn, mau đây, con tè dầm !” Tiêu Sơn mới múc cháo bột trẻ con thì thấy tiếng Diệp Noãn gọi từ trong phòng.
Viên Thị với : “Nơi đây cứ để , con mau , tã ?”
Tiêu Sơn gật đầu : “Trước con từng thấy nương tã cho An An, đêm qua con cho con một .”
Tiêu Sơn bưng bát bột trẻ con , tiên tã cho đứa trẻ, đó ôm con đến cạnh bàn, một tay bế con, một tay dùng muỗng múc bột thổi nguội đút cho con ăn.
Diệp Noãn , ôn nhu : “Chàng chắc đây là đầu cha ? Sao động tác thành thạo đến ?”
Tiêu Sơn đút cho con ăn : “Mỗi đến Diệp gia đều thấy nương và tẩu tẩu chăm sóc An An thế nào, liền ghi nhớ thôi.”
Đứa trẻ ăn no xong ngủ , Tiêu Sơn nhẹ nhàng đặt bé nôi cạnh giường. Lúc , Viên Thị bưng bữa sáng .
Viên Thị đặt bữa sáng lên cái bàn nhỏ cạnh giường, với Tiêu Sơn: “Con mau bếp ăn sáng , Diệp Noãn ở đây để chăm sóc.”
Tiêu Sơn hỏi: “nương, nương ăn ?”
Viên Thị đáp: “Ta ăn ở nhà mới sang đây.”
Tiêu Sơn ăn sáng xong liền lên trấn. Chàng mua đồ ăn cho Diệp Noãn, ở cữ ăn uống và nghỉ ngơi thật , nếu sẽ để bệnh căn.
Tiêu Sơn lên trấn, cả nhà Diệp gia đều đến thăm Diệp Noãn và đứa trẻ. Trương Ninh Nhi cũng bế đứa con hai tháng của nàng mà cùng.
Diệp Noãn vì cơ thể suy yếu sinh nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ say. Viên Thị thấy , cẩn thận bế đứa trẻ phòng khách để cùng ngắm.
Diệp Lão Gia vui mừng khôn xiết ôm cháu ngoại lòng, mặt rạng rỡ nụ hạnh phúc. Ông hỏi Viên Thị: “Tiêu Sơn đặt tên cho đứa trẻ ?”
Viên Thị mỉm đáp: “Đặt xong , phu thê chúng bàn bạc kỹ lưỡng từ . Tên gọi ở nhà là do A Noãn đặt, gọi là A Bảo; còn tên chính thức là do A Sơn đặt, gọi là Tiêu Hằng. A Sơn mong nó lớn lên việc gì cũng kiên trì bền bỉ, bao giờ từ bỏ.”
Diệp Lão Gia xong khỏi gật đầu khen ngợi: “Tiêu Hằng, cái tên thật sự ! A Bảo của chúng nhất định sẽ nên đại sự, việc nên kiên trì bền bỉ.”
Diệp Hải và Diệp Linh một bên, lòng nóng như lửa đốt. Hai sốt ruột A Bảo trong lòng cha, khao khát tự tay ôm lấy tiểu gia hỏa đáng yêu . Tuy nhiên, Diệp Lão Gia ôm chặt A Bảo, ý buông tay.
Diệp Hải kìm mở miệng : “Cha, ôm lâu như , cảm thấy mệt ? Chi bằng đặt A Bảo xuống, nghỉ ngơi một chút .”
Diệp Lão Gia dường như nhận sự mong đợi của tiểu lang và nữ nhi, vẫn hứng thú A Bảo, thuận miệng đáp: “Không mệt, trẻ con thể nặng bao nhiêu chứ? Trọng lượng vẫn ôm .”
“……” Diệp Hải nhất thời á khẩu, chỉ đành bất lực cha tiếp tục mật tương tác với A Bảo.