Gả Cho Thợ Săn, Thôn Nữ Xuyên Không Làm Giàu - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:49:51
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sợ là kế mẫu?

 

Diệp Hải thấy vội vàng gọi cha nương: “Cha, nương đợi một chút!”

 

Diệp Lão Gia và Viên Thị khó hiểu tiểu lang, lẽ nào tiểu lang nhất định cưới Trình Tuyết ?

 

Diệp Hải đầu với Trình Mẫu: “Bá mẫu, thường cùng phu lên trấn, ít nhiều cũng giá mua bán là bao nhiêu. Đại hộ nhân gia mua một hạ nhân cũng chỉ hai lượng bạc, cho dù bá mẫu bán nơi cũng sẽ quá mười lăm lượng.”

 

Mọi xong đều kinh ngạc, Diệp Hải ngay cả chuyện như cũng tìm hiểu rõ ràng.

 

Diệp Hải tiếp tục : “Ta cũng nhất định cưới khuê nữ nhà bá mẫu. Hôm nay chúng nguyện ý đưa hai mươi lượng sính lễ, thành ý . Nếu bá mẫu đồng ý, thì thôi. Với điều kiện của , trong thôn bao nhiêu cô nương nguyện ý gả cho , hơn nữa lẽ nhà khác còn chẳng cần đến hai mươi lượng .”

 

Trình Mẫu suy nghĩ, thấy lời Diệp Hải quả thật lý, nhưng đó nàng quá mức, giờ ngại tiện mở miệng đồng ý.

 

Trình Mẫu c.ắ.n răng, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, mở miệng : “Các ngươi cho ba mươi lượng, sẽ bán Tuyết Nhi cho nhà các ngươi. Sau Tuyết Nhi chính là nhà các ngươi, sống c.h.ế.t chúng sẽ hỏi đến nữa!”

 

Lời nàng như một quả b.o.m nặng ký, nổ tung trong căn phòng. Mọi đều sững sờ, đó mặt lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vạn vạn ngờ, Trình Mẫu thể những lời tuyệt tình như , chẳng lẽ nàng bán chính là nữ nhi ruột thịt ?

 

Trình Tuyết bên ngoài cánh cửa thấy câu , nước mắt thể kìm nữa mà tuôn rơi. Lòng nàng như xé nát đau đớn, hóa nương nàng thật sự nhẫn tâm đến thế, cuối cùng vẫn chọn bán nàng . Tuy nhiên, nàng cũng thầm may mắn, may mắn là bán thanh lâu, nếu đời nàng hủy hoại .

 

Diệp Hải nhíu mày, vốn còn nghĩ cha nương họ Trình lẽ sẽ nỡ Trình Tuyết, giờ xem lo lắng quá mức . Chàng từ trong lòng lấy mười lượng bạc, đưa cho nương : "Nương, cứ như . Sau Trình cô nương chính là nhà chúng , nương gia.”

 

Viên Thị lượng bạc trong tay, trong lòng khỏi mềm nhũn. Nàng đồng tình với cảnh ngộ của Trình Tuyết, đồng thời cũng cảm thấy Trình Mẫu quá vô tình. Nàng cầm lấy bạc, đặt cùng với hai mươi lượng đó, đặt lên bàn.

 

Viên Thị liếc Trình Phụ đang trầm mặc , đầu với Trình Mẫu: “Tuy rằng các ngươi bán khuê nữ cho chúng , nhưng chúng vẫn sẽ cưới Trình cô nương cửa theo lễ cưới hỏi đàng hoàng. Sau nàng nương gia, chúng chính là chỗ dựa của nàng.”

 

Nói xong, Viên Thị về phía Trình Phụ, tiếp tục : “Trình cô nương dù cũng là khuê nữ của các ngươi, các ngươi nên quan tâm nàng nhiều hơn một chút. Nếu quyết định bán nàng cho chúng , chúng cũng sẽ đối xử với nàng.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Trình Phụ sắc mặt âm trầm, đáp . Y trong lòng hiểu rõ, quyết định của Trình Mẫu khiến y thể phản bác. Mà lúc , Trình Mẫu thì một bên, mắt chăm chú ba mươi lượng bạc bàn, tựa như sợ chúng sẽ bay mất.

 

Diệp Lão Gia và Viên Thị xuống, bắt đầu cùng Trình Phụ bàn bạc những việc tiếp theo. Bọn họ thảo luận về ngày cưới, nghi thức và các chi tiết khác. Trong suốt quá trình, Trình Mẫu hề thêm một lời nào, chỉ lặng lẽ đếm những lượng bạc trong tay, dường như những lượng bạc mới là thứ nàng quan tâm nhất.

 

Cuối cùng hôn sự của hai định ngày mười tám tháng Chạp, cách hiện tại còn một tháng. Sở dĩ chọn ngày , chủ yếu là vì Diệp gia lo lắng thời gian kéo dài quá lâu, Trình Mẫu sẽ gây chuyện gì, nên vẫn là tổ chức hôn lễ càng sớm càng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-70.html.]

Đợi khi Diệp gia rời , Trình Phụ đến phòng Trình Tuyết, báo tin hôn sự cho nàng.

 

Trình Phụ đôi mắt sưng đỏ của nữ nhi, trong lòng thấy khó chịu: “Tuyết Nhi , con đừng quá đau lòng. Con cũng đừng trách nương con, nương con khi gả Trình gia, ngoại công ngoại bà đối xử với nàng , thậm chí suýt nữa gả nàng cho . Sau là gia gia con thấy nàng đáng thương, mới mua nàng về thê tử cho . nương con quả thật chịu ít khổ sở…”

 

Nghe đến đây, nước mắt Trình Tuyết Nhi một nữa tuôn trào, nhưng mang theo một tia khổ và sự thất vọng sâu sắc.

 

Nàng cha, chậm rãi : “Lẽ nào chỉ vì như , nàng đem những khổ nạn từng chịu đựng tăng gấp bội trút lên con ? Đó là cái đạo lý gì?”

 

Trình Phụ vội vàng xua tay, y hai nương con phản mục thành thù, liền khuyên giải: “Dù thế nào nữa, nàng cũng là nương của con, dù ngàn vạn lầm, nàng cũng là sinh thành dưỡng d.ụ.c con, con đừng nên oán hận nàng …”

 

Trình Tuyết lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “cha, nương đối xử với con như , chẳng lẽ một chút cũng ? Nếu vẫn luôn dung túng nương , nàng thể ngang ngược đến thế!”

 

Trình Phụ bất đắc dĩ Trình Tuyết, mặt đầy vẻ chua xót, khẽ giải thích: “cha cũng cách nào khác, cha chỉ là xót xa cho những khổ nạn nương con từng chịu đựng trong quá khứ, nên mới nghĩ đối xử với nàng hơn một chút…”

 

Tuy nhiên, đợi Trình Phụ xong, Trình Tuyết ngắt lời y, nước mắt tuôn khỏi khóe mắt, nghẹn ngào : “cha, cần nữa. Dù thì, hơn một tháng nữa, con sẽ trở thành nhà khác, cũng còn liên quan gì đến các nữa , các chẳng bán con cho khác ?”

 

Nghe lời , Trình Phụ khỏi thở dài, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy. Y với nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện , nhưng thể đổi hiện trạng.

 

Im lặng một lát, Trình Phụ chậm rãi : “Trong tháng , con đừng những việc khác nữa, cứ yên tâm ở nhà thêu của hồi môn . Còn về phía nương con, sẽ khuyên nàng .”

 

Trình Tuyết đáp lời cha, trong lòng nàng hiểu rõ, trong ngôi nhà , trừ hai nàng dâu đối xử với nàng khá hơn một chút, còn hai trưởng và cha đều giống hệt nương , từ đến nay đều chỉ lời nương , từng thực sự bảo vệ nàng.

 

Trong suốt tháng , Trình Tuyết nở nụ , trầm mặc , cũng còn gọi Trình Phụ, Trình Mẫu là cha, nương nữa. Trình Mẫu thì thèm để ý, một đồ phá gia chi tử mà thôi, ai thèm chứ.

 

Trình Phụ chút tự trách, đành lấy từ chỗ Trình Mẫu mười lượng bạc nhét hộp của hồi môn của Trình Tuyết. Trình Phụ lẽ là lương tâm trỗi dậy, cảm thấy với Trình Tuyết, của hồi môn chuẩn cũng coi như tươm tất, tủ y phục, hòm, chăn bông đỏ đều chuẩn sẵn.

 

Trình Mẫu tán thành Trình Phụ : “Một đồ phá gia chi tử, chuẩn nhiều gì, còn cho mười lượng bạc, thật là phí của giời.”

 

Trình Phụ nhíu mày đầu tiên vì nữ nhi mà gầm lên với Trình Mẫu: “Nàng câm miệng! Nàng mà dám giữ của hồi môn của Tuyết nhi, sẽ hưu nàng!”

 

Trình Mẫu dám thêm gì, chỉ chạy đến cạnh chuồng heo, chỉ cây dâu mắng cây hòe phòng Trình Tuyết: “Chỉ ăn, đúng là nuôi một con bạch nhãn lang, ăn của lão nương, uống của lão nương, còn ơn.”

 

Trình Tuyết thấy cũng lười quan tâm, chuyên tâm công việc tay.

 

 

Loading...