Gả Cho Thợ Săn, Thôn Nữ Xuyên Không Làm Giàu - Chương 80: A Bảo Ngỗ Nghịch

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:49:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Noãn Tiêu Sơn nắm chặt tay, từ từ bước khỏi lão trạch. Nàng như chìm đắm trong mộng cảnh, trong tâm trí ngừng văng vẳng từng lời Tiêu Sơn , mãi chẳng thể hồn.

 

Tiêu Sơn đầu Diệp Noãn, khóe miệng khẽ cong lên: “Sao , nàng dọa sợ ?”

 

Diệp Noãn chớp chớp mắt, lắc đầu nguầy nguậy, khẽ hỏi: “A Sơn, những lời như , chẳng lẽ sợ khác là kẻ ăn bám ?”

 

Tiêu Sơn vẻ mặt chẳng hề để tâm, nhún vai đáp: “Lời vốn dĩ là sự thật, khác nghĩ thì cứ để họ nghĩ . Dù bọn họ ăn bám, e rằng cũng chắc cơ hội !”

 

Diệp lão gia một bên, khẽ cau mày, nhịn lên tiếng nhắc nhở: “A Sơn, dù cũng là cha của con, quan hệ giữa hai vẫn là đừng nên quá cứng nhắc thì hơn…”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Tiêu Sơn sắc mặt trầm xuống, ngữ khí kiên định ngắt lời Diệp lão gia: “Cha, đừng khuyên con nữa. Thân phụ của con qua đời khi con lên bảy, còn bây giờ thì chẳng liên quan gì đến con.”

 

Diệp lão gia bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hiểu rõ oán hận và tủi hờn của Tiêu Sơn, bèn chẳng thêm lời nào. Chưa trải nỗi khổ của , chớ vội khuyên lành, đạo lý ông hiểu.

 

Diệp Noãn chợt nhớ điều gì đó, bật thành tiếng: “Haha, Trương thúc thật sự quá dũng mãnh! Bình thường trông hiền lành yếu ớt, cả ngày chỉ chăm chút mấy loại thảo dược, ai ngờ lúc mấu chốt hung dữ đến , những đ.á.n.h mà còn mắng nữa!”

 

Tiêu Sơn cũng kìm bật theo, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích: “Phải đó, Trương thúc là vì thương con. Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn âm thầm giúp đỡ và ủng hộ con.”

 

Diệp Hải hớn hở xích gần, mặt mày tươi rói : “May mà bình thường từng đắc tội Trương đại phu, nếu thì t.h.ả.m ! Nhìn cái dáng vẻ hung hăng của ông nãy, nếu trong thôn cản , e rằng ông xông lên liều mạng !”

 

Diệp Đào chút lưu tình vạch trần: “Ngươi chắc chắn từng đắc tội ông ? Lần gặp chuyện, mang thai, ngươi đều suýt chút nữa vặn gãy eo Trương đại phu, ông than vãn thật lâu đó!”

 

Diệp Hải gượng gạo : “Có… ? Chẳng lo cho đó , Trương đại phu chắc sẽ chấp nhặt với .”

 

Mọi đều , trong lòng thầm nghĩ, chuyện , về e rằng sẽ chẳng còn ai dám dễ dàng đến gây sự với Diệp gia nữa.

 

Sau khi cùng trở về Diệp gia, Viên Thị mặt đầy lo lắng bọn họ, Diệp lão gia thì khẽ lắc đầu với bà, ý chuyện đều thỏa.

 

Tiêu Sơn bế A Bảo từ trong lòng Viên Thị qua, trêu chọc nó: “A Bảo, nhớ cha ?”

 

A Bảo đưa bàn tay nhỏ dính đầy nước bọt chạm mặt Tiêu Sơn, hì hì : “A ồ a ồ a ồ~”

 

Diệp Noãn vội vàng lấy khăn tay , chuẩn lau tay cho A Bảo, nào ngờ A Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của chạm lên mặt Diệp Noãn.

 

Diệp Noãn nắm lấy tay nó, ghét bỏ : “Con đừng chạm , bẩn c.h.ế.t , là nước bọt thôi.”

 

“A a a!” A Bảo cũng chẳng giận dỗi, vui vẻ đạp chân liên tục ngừng.

 

Viên Thị thấy bọn họ như , lòng cũng yên tâm, nghĩ bụng chắc chẳng chuyện gì xảy cả.

 

Ngày tháng cứ thế trôi nhạt nhẽo, những lời đồn trong thôn lắng xuống. Trong thời gian đó, Tiêu Viêm đến mấy nhưng Tiêu Sơn đều gặp, cốt để tránh gặp khơi thêm những lời đàm tiếu.

 

Lại một năm nữa trôi qua, Diệp Noãn giờ đây cả ngày chỉ lo trông tiểu lang, A Bảo càng ngày càng hiếu động, chỉ cần lơ là một chút là chạy khắp nơi giật đồ chơi đùa nghịch.

 

A Bảo tinh nghịch phá phách, cả ngày chạy loạn trong sân, đuổi mấy con gà và ch.ó chạy tán loạn khắp nơi, còn A Bảo thì vui vẻ, ở phía khúc khích ngớt.

 

Diệp Noãn tiểu lang, sang Tiêu Sơn than phiền: “Chàng xem tiểu lang kìa, cả ngày chẳng lúc nào yên, đều là nuông chiều đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-80-a-bao-ngo-nghich.html.]

Tiêu Sơn bất đắc dĩ khẽ, : “tiểu lang mà, tinh nghịch một chút mới chứ.”

 

“Hừ, nhưng cũng thể quá tinh nghịch , còn thể thống gì nữa?” Diệp Noãn nhíu mày, chút lo lắng.

 

“Nàng cứ yên tâm , đợi nó lớn hơn chút nữa sẽ hiểu chuyện thôi.” Tiêu Sơn an ủi.

 

Thế nhưng, đúng lúc , A Bảo đột nhiên chạy đến cửa, chuẩn phóng ngoài.

 

Diệp Noãn vội vàng gọi: “A Bảo, đây!”

 

Thế nhưng A Bảo căn bản , vẫn cứ một mực chạy ngoài cửa. Diệp Noãn vội vàng đuổi theo, nàng bắt kịp A Bảo, một tay ôm chặt lấy nó.

 

Diệp Noãn ôm chặt nó về, khẽ vỗ nhẹ m.ô.n.g nó, dạy dỗ: “tiểu tử hư đốn, chạy gì mà chạy, ngoan ngoãn ở nhà chơi!”

 

“Hì hì!” A Bảo thoát khỏi vòng tay nàng, tiếp tục chạy đuổi chó.

 

Tiêu Sơn tiểu lang vui vẻ, mặt cũng nở nụ , : “tiểu lang thì tinh nghịch một chút mới , ngoan ngoãn an tĩnh là nữ nhi.”

 

Diệp Noãn lườm một cái, : “Chàng cứ nuông chiều nó !”

 

Một lát , A Bảo chơi mệt, lon ton chạy đến ôm lấy chân Diệp Noãn, giọng non nớt : “Nương, con khát.”

 

Diệp Noãn dịu dàng múc nước giúp nó rửa mặt, rửa tay, : “Được, rửa sạch nương sẽ rót nước cho con uống.”

 

A Bảo đưa yêu cầu: “Con nước ngọt.”

 

Diệp Noãn vẻ mặt cưng chiều : “Được, nương sẽ cho đường cho con.”

 

Tiêu Sơn Diệp Noãn và tiểu lang trò chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng nghĩ bụng, rốt cuộc là ai nuông chiều nó chứ?

 

Diệp Noãn rót nước cho A Bảo, thêm chút đường trắng. A Bảo uống xong nước tiếp tục chơi, lên chú ngựa gỗ nhỏ Tiêu Sơn cho mà đung đưa, miệng ngừng kêu “Gìa~ Ngựa con chạy mau.”

 

Lúc Diệp Linh đến, A Bảo : “A Bảo, nhớ tiểu di ?”

 

“Nhớ.” A Bảo đáp một tiếng tiếp tục chơi ngựa gỗ của .

 

Diệp Noãn vội đỡ Diệp Linh xuống, : “Mau xuống , đang m.a.n.g t.h.a.i lớn đó.”

 

Diệp Linh m.a.n.g t.h.a.i bốn tháng, mấy hôm mới từ trấn dọn về.

 

Tiêu Sơn bế tiểu lang lên, với Diệp Noãn: “Ta đưa nó đến chuồng vịt, tỷ hai nàng cứ trò chuyện .”

 

A Bảo chuồng vịt, vui vẻ vỗ tay: “Hoan hô, con chơi với mấy chú vịt con!”

 

Diệp Noãn dặn dò: “Chàng trông chừng nó một chút, đừng để nó đuổi vịt mà chạy xuống ao.”

 

Tiêu Sơn gật đầu, bế A Bảo ngoài.

 

 

Loading...