Hắn há miệng, khàn giọng:
 
“Ta tính kế nàng, gạt nàng…”
 
“Thời thế ép buộc,   bản tâm ngươi.”
 
Ta liếc  một cái,  khẩy:
 
“Nếu trách, thì nên trách cái tên cẩu hoàng đế   từ thủ đoạn, chứ   ngươi.”
 
Hắn sửng sốt,  đó giãn mày, trịnh trọng gật đầu:
 
“! Đều tại tên cẩu hoàng đế đó!”
 
Nghỉ ngơi một đêm, tuyết cũng rơi suốt cả đêm.
 
Lệ Phong và các hộ vệ  xử lý sạch sẽ thi thể, thẩm vấn  một tên thích khách hấp hối, cuối cùng cũng moi   kẻ chủ mưu phía —
 
Tể tướng Lý.
 
Ta lấy từ trong xe ngựa  một chiếc áo hồ cừu mới khoác lên  Tạ Chi Tự:
 
“Hừ,  đúng là to gan, đến  của Cửu Vương phủ cũng dám động .”
 
“Không chắc  là .” – Tạ Chi Tự cụp mắt   – “Có lẽ  chỉ là một con dao.”
 
Ta thu  ánh mắt, cũng  hiểu  ngọn ngành.
 
Cho dù Tạ Chi Tự  giả ngốc  chăng nữa, thì trong mắt cẩu hoàng đế cũng là một biến , mượn tay tể tướng để trừ khử, dù  chuyện bại lộ thì y cũng  thể dễ dàng chối bỏ.
 
Tạ Chi Tự đưa tay  nắm lấy tay :
 
“Đi thôi, tới thành Chỉ Dương.”
 
Tuyết dày, đường khó , đến gần trưa mới tới nơi. Tri phủ Triệu Thuần từ xa  mở cổng thành đón tiếp.
 
“Thỉnh an Vương gia, Vương phi.” – Triệu Thuần khom  hành lễ – “Hạ quan  chuẩn  xong phủ , xin mời chuyển giá.”
 
Tạ Chi Tự mở cửa xe, vẻ mặt kinh ngạc:
 
“Tuyết lớn quá! Bổn vương  từng thấy tuyết lớn thế !”
 
Hắn nhảy xuống xe ngựa, vươn tay về phía :
 
“Ninh Ninh, xuống chơi tuyết nào!”
 
Ta giật giật khóe mi,  bắt đầu giả ngốc …
 
“Trước mắt  tới phủ  vội.” – Ta kéo Tạ Chi Tự xuống xe – “Thành  đóng cửa, dân tị nạn bên ngoài hiện giờ thế nào?”
 
Tên Huyện úy bên cạnh  nịnh:
 
“Dân trong thành còn  lo xong,   lo nổi cho đám bên ngoài? Chắc họ  nơi khác …”
 
Ánh mắt Tri phủ và Huyện úy lén trao đổi  một cái,  khẽ cau mày.
 
Có vấn đề.
 
“Chuẩn  một chiếc xe ngựa nhẹ, đưa  đến nơi an trí dân chạy nạn.”
 
Triệu Thuần thoáng sững , vội :
 
“Nơi đó đơn sơ lắm,  phức tạp, chi bằng Vương phi nghỉ ngơi vài hôm  hãy …”
 
“Bổn Vương phi  thể chờ, nhưng dân chúng thì ?”
 
Lệ Phong phối hợp lấy  một tấm lệnh bài — Hoàng gia chiếu chỉ.
 
Ta nhàn nhạt  y:
 
“Hay là, thành Chỉ Dương  cho rằng Bổn Vương phi dễ  lừa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-vi-vuong-gia-ngoc-ai-ngo-la-dai-lao-gia-heo-an-thit-ho/6.html.]
 
“Không dám! Không dám!” – Triệu Thuần lập tức quỳ xuống, lệnh  chuẩn  xe.
 
Xe ngựa lộc cộc dừng ,  thấy nơi an trí dân chạy nạn, thái dương  giật mạnh.
 
Cuối cùng cũng hiểu vì  Triệu Thuần   chúng  tới đây…
 
Phía Tây thành  mới dựng tạm mấy mái nhà tranh, đến nơi chắn gió cũng  . Tuyết rơi suốt một đêm  đè sập mấy căn,  già trẻ nhỏ co ro trong góc, nhiều   cứng đờ,  còn thở nữa.
 
Sáng nay mới đưa tới nồi cháo loãng lạnh ngắt, còn để ngoài trời,  kết một lớp băng mỏng,  ai trông coi.
 
Thấy tình hình bất , Triệu Thuần quỳ phịch xuống,  sức biện giải:
 
“Vương phi thứ tội! Chủ yếu là kinh thành vẫn  đưa lương thực cứu tế đến. Thành Chỉ Dương chỉ  chút tài lực ít ỏi,  cố gắng lắm mới  thể tạm che chở cho đám dân …”
 
Lệ Phong bước tới:
 
“Vương phi, hộ vệ thám thính  trở về. Lương khố của Chỉ Dương đích thực  còn bao nhiêu.”
 
“ đúng.” – Triệu Thuần dập đầu như giã tỏi – “Bọn hạ quan cũng đang khốn đốn lắm…”
 
“ mà.” – Giọng Lệ Phong đầy tức giận – “Phủ  của Tri phủ thì xa hoa vô cùng, mấy hôm  còn nạp thêm một mỹ ,  là do thương nhân lương thảo tặng.”
 
Ta nắm chặt nắm tay, nghẹn thở.
 
Thiên tai giáng xuống, quan  địa phương cấu kết thương nhân, lương thực đội giá mấy chục , dân thường  mua nổi, chỉ  thể c.h.ế.t đói.
 
Ta run rẩy vì giận,   Tạ Chi Tự nắm lấy tay trấn an.
 
Lấy  bình tĩnh,  liếc mắt  hai tên quan đang run rẩy:
 
“Lệ Phong, giết.”
 
Một đao rơi xuống, đầu Triệu Thuần lăn xuống đất.
 
Trên nền tuyết trắng xóa, một đóa hoa m.á.u đỏ rực nở rộ.
 
Dân chạy nạn kinh hãi thét lên, co rúm  nép  .
 
Ta hướng về phía họ hành lễ, lấy lệnh bài , cao giọng tuyên bố:
 
“Ta là con gái Thái phó đương triều, chính là Vương phi của Cửu Vương phủ. Lần  phụng chỉ tới đây cứu tế nạn dân. Các vị yên tâm, triều đình sẽ  bỏ rơi các .”
 
“Thật… thật ? Các ngươi sẽ  g.i.ế.c bọn  chứ?”
 
Một giọng trẻ con vang lên trong đám đông,   lập tức bịt miệng con, sợ hãi  sang.
 
“Thật.” – Ta mỉm  dịu dàng, sai hộ vệ lấy lương khô trong xe phân phát.
 
“Lương thực ưu tiên cho  già, phụ nữ, trẻ nhỏ. Ai còn gắng  thì chờ thêm vài canh giờ,  đảm bảo trong ba canh giờ tới sẽ  cháo nóng cho  .”
 
Dân chúng vẫn bán tín bán nghi, liếc t.h.i t.h.ể của Triệu Thuần   sang , ánh mắt hoang mang.
 
Ta  sang vị huyện úy  sợ đến vãi cả quần:
 
“Ngươi tên gì?”
 
Tên đó lập tức quỳ xuống dập đầu như điên:
 
“Hạ quan tên là Đinh Cử! Hạ quan   chết! Xin tha mạng… xin tha mạng…”
 
“Tri phủ phái nha dịch đuổi dân ngoài thành về thành Hàn  đúng ? Ngươi từng khuyên can, nhưng  vẫn nhất quyết đợi kinh thành cấp lương mới tính ?”
 
Quả nhiên… vô liêm sỉ đến cực điểm.
 
“Lệ Phong, mang  và đầu của Triệu Thuần đến gặp bọn thương nhân bán lương thực.”
 
Ta thản nhiên :
 
“Ta tin họ sẽ  vui lòng quyên góp lương thảo.”
 
Đinh Cử run rẩy.