“Nơi Phật đường đó   thể ở  chứ! Ban đêm nhiệt độ thấp như , vạn nhất  nhiễm lạnh thì ?” Trong lòng Vương phi dâng lên một tia lửa giận.
Từ Thái phi cứ thích dùng những thủ đoạn nhỏ mọn ! Thật là đủ    ghê tởm!
“Trương phủ y, phương thuốc mới mỗi ngày dùng mấy ?” Vương phi đột nhiên hỏi.
“Xét theo tình trạng  thể của Thái phi nương nương, mỗi ngày chỉ cần dùng một  là đủ.”
“Nếu giảm bớt liều lượng thuốc, chia thành mỗi ngày dùng ba  thì ?” Vương phi hỏi.
“Như  cũng .”
“Vậy thì cứ chia thành ba , mang thuốc đến cung của ,  sẽ cho  sắc xong  đích  mang qua.”
“Vâng.”
Khổ của hoàng liên, sẽ  vì giảm  chút liều lượng mà vơi bớt.
Từ Thái phi  uống một ngụm, đắng đến nỗi buổi trưa nàng chẳng ăn  thứ gì.
Nàng còn  ăn ngon, huống hồ gì Kỷ Sơ Hòa ở đằng .
Bữa trưa vẫn    đưa tới.
Miên Trúc đói đến hoa mắt chóng mặt, yếu ớt  bò  bàn, ngón tay vì mài mực mà mọc một nốt phồng nước to bóng loáng.
Nàng càng xót xa cho tiểu thư, vẫn luôn chép kinh thư!
"Tiểu thư,  bây giờ sẽ  cầu kiến Vương phi, Thái phi nương nương thật sự quá đáng! Chép kinh Phật thì chép kinh Phật,    cho chúng  một bữa ăn nào,   bỏ đói chúng  ?"
Kỷ Sơ Hòa đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đang mỏi nhừ.
Nghĩ  kiếp , đường cùng  rời khỏi Hoài Dương đến Đế đô,      bao nhiêu tiền, tìm  một nơi để ở  là chuyện xa xỉ .
Có gần hơn một tháng, nàng và Miên Trúc mỗi ngày chỉ  thể uống một chén cháo nhỏ để sống qua ngày.
Chuyện đói bụng , kiếp  nàng   ít  trải qua.
"Yên tâm , chúng   nhanh sẽ  đồ ăn thôi." Kỷ Sơ Hòa nhẹ giọng an ủi.
"Tốt quá !" Ánh mắt Miên Trúc tức thì  bừng sáng.
Từ Thái phi   ghế quý phi, hai nha  đang xoa bóp vai và chân cho nàng.
"Kỷ Sơ Hòa  vẫn   động tĩnh gì ?" Nàng lười biếng hỏi.
"Không ,  ba bữa , vẫn như   chuyện gì ."
"Tốt! Bổn cung  xem nàng   thể chống chịu  bao lâu! Không  phép đưa cơm cho nàng , bổn cung  nàng  đói đến khi  cầu xin bổn cung mới thôi!"
"Dạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-105.html.]
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Vương ma ma  ,  là Vương phi tới .
Không  buổi sáng  tới ? Sao  tới nữa?
Từ Thái phi cũng  kinh ngạc.
Vương phi tươi   đến  mặt Từ Thái phi, khuỵu gối hành lễ, "Thái phi nương nương."
"Vương phi  chuyện gì ?"
Vương phi nghiêng  một chút, Tư ma ma lập tức tiến lên, xách cái thực hạp tinh xảo trong tay lên.
Từ Thái phi trừng mắt  Vương phi từ trong thực hạp đó bưng  một chén thuốc.
Chỉ cần ngửi mùi, nàng  nhận  đó chính là chén thuốc buổi sáng!
Mùi thuốc lan tỏa , trong khoảnh khắc, cả căn phòng đều tràn ngập mùi đắng.
"Buổi sáng bổn cung    uống thuốc  ?" Từ Thái phi liền  thẳng  dậy.
Vương phi khuấy thuốc trong bát, giọng điệu ôn hòa : "Thái phi nương nương, phương thuốc mà Trương phủ y kê cần uống ba  một ngày. Ta nghĩ Hòa nhi hiếu thuận như , ở Phật đường chép kinh Phật cầu phúc cho Thái phi nương nương,    chồng đương nhiên cũng   gương,  nên, những ngày  thuốc của Thái phi nương nương đều do  tự tay sắc,  tự tay dâng lên Thái phi nương nương uống."
Sắc mặt Từ Thái phi tức thì sầm xuống!
--- Chương 58: Thái phi thỏa hiệp, thuốc vẫn  ngừng ---
Vương phi trực tiếp đưa chén thuốc đến  mặt Từ Thái phi, "Thái phi nương nương, thuốc  uống khi còn nóng."
Từ Thái phi đành  nhận lấy, "Bổn cung cảm thấy  buồn nôn, bụng cũng chướng, lúc  thật sự  uống nổi, cứ để đó , lát nữa hẵng uống."
"Thái phi nương nương   sợ thuốc quá đắng, cố ý  uống thuốc  ?" Vương phi trực tiếp vạch trần thủ đoạn nhỏ của Từ Thái phi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Sao  thể chứ?" Từ Thái phi ngượng ngùng phản bác.
"Thuốc đắng dã tật,  còn chuẩn  ít mứt khô đây, Thái phi nương nương uống thuốc xong, ngậm một viên mứt khô là sẽ dễ chịu ngay." Vương phi  bưng mứt khô .
Từ Thái phi  ép đến  còn đường lui.
Bị bệnh   thể  uống thuốc chứ?
Cuối cùng nghiến răng một cái, đổ cả chén thuốc   miệng!
Khoảnh khắc nuốt xuống, đắng đến nỗi nàng lật cả tròng mắt.
Vương phi  đưa mứt khô lên.
Từ Thái phi vội vàng nhận lấy nhét  miệng, lập tức, nếp nhăn  mặt nàng  sâu thêm mấy đường!
Vì  mứt khô   ngọt, ngược  còn  chua!
Đắng và chua hòa quyện trong miệng nàng, cái mùi vị đó thật sự khó chịu  tả nổi!