“Hiện tại, trong phủ   thêm viện tử nào, hai ngươi ai hầu hạ Thế tử thì  đó sẽ cùng Thế tử ở tại viện tử của Thế tử, khi  hầu hạ Thế tử thì tạm ở tại viện tử của Đông di nương.” Kỷ Sơ Hòa  căn dặn thêm một câu.
“Vâng.”
“Thế tử, ngài cứ  quen  với Xuân di nương và Hạ di nương .” Kỷ Sơ Hòa nhanh chóng kết thúc, nạp một  thất đơn giản còn hơn ăn một bữa cơm.
Tiêu Yến An cảm thấy  mơ mơ màng màng liền mang theo hai  thất mới nạp trở về viện tử của .
Tiêu Yến An  , Đông Linh liền  nhịn  quỳ gối bên chân Kỷ Sơ Hòa,  rạp  đùi Kỷ Sơ Hòa  ngừng nức nở.
“Phu nhân! May mà   cho nô tỳ sự thể diện cuối cùng ! Nếu   , nô tỳ thà đ.â.m đầu  cây cột , tại chỗ kết liễu đời  cho xong.” Đông Linh   thảm thiết.
Kỷ Sơ Hòa vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng giúp nàng điều hòa  thở,  lên tiếng dỗ dành nàng, cũng  ngăn cản nàng .
Đợi đến khi Đông Linh  đủ, Kỷ Sơ Hòa mới nâng mặt nàng lên, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.
“Ngươi  cái gì?”
“Ta… … sợ!”
“Sợ gì?” Kỷ Sơ Hòa  hỏi.
“Nếu Thế tử nhất quyết  nô tỳ hầu hạ, nô tỳ…”
“Đông Linh,   mới  , ngươi vì Thế tử sinh  hai đứa trẻ, là công thần, hơn nữa còn tổn thương  thể,  thể hồi phục  trạng thái ban đầu, ngoài việc chấp nhận những tổn thương , ngươi còn  chấp nhận bản  như , tuyệt đối   ghét bỏ chính ,  ngày thường vẫn dặn ngươi,  yêu lấy bản  , ngươi quên  ?”
Đông Linh ngây   Kỷ Sơ Hòa.
“Ngươi sợ   là sợ bộ dạng  cam lòng của   Thế tử  thấy, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ bản  như  ?”
“Ta…” Nỗi sợ sâu thẳm trong lòng Đông Linh, đích xác là từ căn nguyên .
“Đông Linh, ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi  ,  , vẫn là một đóa hoa kiêu hãnh   cành,  cần  lấy lòng ai, ngươi chỉ cần vì chính  mà nở rộ.” Kỷ Sơ Hòa dịu dàng khuyên nhủ.
Đông Linh suy nghĩ một lát, đột nhiên hiểu  ý nghĩa trong lời  của phu nhân, cái cảm giác  cam lòng và  hổ   rõ  trong lòng bỗng chốc tan biến  dấu vết.
Từ nay về , chỉ cần nàng nhớ  những lời  của phu nhân, nàng sẽ  dũng khí đối mặt với chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-1267.html.]
……
Chuyện Kỷ Sơ Hòa nạp hai phòng di nương cho Thế tử,  hề cố ý giấu giếm,  nhanh liền truyền đến tai Lâm Tư Du.
Nàng lập tức gọi Bình Nhi đến, hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Lâm di nương, phu nhân  nâng Xuân Hi và Hạ Doanh  di nương .” Bình Nhi thành thật ,  Lâm Tư Du cảm xúc kích động, run rẩy như sàng gạo, Bình Nhi thật    gì cho .
Nếu   Lâm di nương vẫn luôn  an phận,  lẽ Thế tử còn  nâng di nương nhanh như .
“Trong phủ   thêm viện tử nào, nâng di nương thì sắp xếp thế nào đây?” Lâm Tư Du giả vờ bình tĩnh , nàng vẫn   thừa nhận chuyện  là thật.
“Phu nhân  sắp xếp  thỏa cả , ai hầu hạ Thế tử thì  đó sẽ cùng Thế tử ở, ai  hầu hạ Thế tử thì tạm thời ở chỗ Đông di nương.” Bình Nhi lập tức giải đáp thắc mắc cho Lâm di nương.
Lâm Tư Du  còn cách nào trốn tránh, thật sự tin rằng Thế tử  nạp thêm di nương mới.
Hơn nữa, một  còn nạp đến hai .
Hơn nữa, nàng còn , hai   đến phủ cũng   một thời gian , phu nhân còn đặc biệt mời  đến dạy dỗ bọn họ.
Hai  , nàng cũng  gặp, bất kể là dung mạo  tài tình, đều hơn nàng.
Sau , Thế tử   mới,   còn nhớ đến nàng, một  cũ .
Điều nàng sợ hãi nhất,  gì hơn thế.
, nàng cũng , sớm muộn gì chuyện  cũng sẽ xảy .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bình Nhi  nàng dáng vẻ cô đơn, nghĩ đến phần thưởng của phu nhân, khuyên một câu, “Lâm di nương, Thế tử nạp  là chuyện quá đỗi bình thường, nàng cũng đừng quá đau lòng, càng đừng sợ  còn  Thế tử sủng ái mà cuộc sống khó khăn, phu nhân chúng    bao, nếu nàng vì Thế tử mà bình an sinh hạ con cái, phần thưởng của phu nhân cộng với nguyệt ngân mỗi tháng, cuộc sống tương lai của nàng sẽ  khó khăn .”
Bình Nhi còn   đến những nữ tử bên ngoài đang chen chúc   phủ Thế tử   nữa kìa.
Bọn họ   vì Thế tử mà đến, đều là vì phu nhân mà đến.
Ai  thể ngờ , sẽ  một ngày, vì một chính thất như phu nhân, mà   cũng trở thành một giấc mơ.
“Được , ngươi  ngoài ,   một  yên tĩnh một lát.” Lâm Tư Du trực tiếp đuổi Bình Nhi  ngoài.
Bình Nhi bất lực thở dài một .