Từ Yến Nhi  đầu   ngoài, những hạ nhân  đang bận rộn, vẫn  ai dám tùy tiện  gần bên .
Nàng  bước tới, nắm lấy tay Bình Nhi,  đổi   thái độ  .
“Bình Nhi, từ khi  nhập phủ đến nay, ngươi vẫn luôn thị hầu bên cạnh , hôm nay nếu   ngươi nhắc nhở ,    suy nghĩ kỹ càng đến , nhưng,    tin tưởng ngươi, xem ngươi là   cận nhất của , ngươi cũng sẽ  phản bội , đúng ?”
“Bình Nhi sẽ tận tâm tận lực thị hầu di nương.”
“Ngươi yên tâm,  sẽ nghĩ cách, lấy bán  khế của ngươi từ tay Kỷ Sơ Hòa về,  , chúng  sẽ nương tựa   mà sống.”
“Di nương,  cần phiền phức  ạ!” Bình Nhi lập tức lắc đầu.
Nàng  mới   Từ di nương lấy  bán  khế của , ở chỗ phu nhân nàng   nhận tháng lương của nha  nhất đẳng. Danh nghĩa chủ tử vẫn là Thế tử đó!
Nếu Từ Yến Nhi  nàng  về, tuy ở chỗ Từ di nương   chưởng sự, cũng là hạ nhân của  thất, nhưng cấp bậc  thấp hơn nha  nhất đẳng của chính chủ mấy bậc, tháng lương cũng trực tiếp giảm xuống mấy !
“Không phiền phức, Bình Nhi, vì ngươi,  nhất định sẽ  cầu Thế tử.” Từ Yến Nhi thề thốt .
Bình Nhi     nước mắt,   dám  trái lời Từ Yến Nhi.
Từ Yến Nhi  như , là    thu phục Bình Nhi, trải qua nhiều chuyện như thế, nàng  cũng  học  cách thông minh hơn  nhiều, hiểu  một đạo lý, trong vương phủ , nhất định   những hạ nhân trung thành tuyệt đối với .
Theo kế hoạch của nàng ,  đầu tiên cần thu mua chính là Bình Nhi.
Những  còn , thì tiếp tục quan sát.
Từ Yến Nhi để bày tỏ thành ý của , còn lấy một ít bạc vụn ban thưởng cho Bình Nhi.
Bình Nhi thị hầu Từ Yến Nhi nhiều năm như ,  đầu tiên thấy Từ Yến Nhi móc tiền !
Kinh ngạc  hạt bạc vụn nhỏ bằng hạt đậu vàng trong lòng bàn tay.
Cái   cầm cho chắc, nếu rơi xuống đất, e rằng nửa ngày cũng  tìm thấy.
“Bình Nhi,    theo ,  tuyệt đối sẽ  bạc đãi ngươi!” Từ Yến Nhi đau lòng  hạt bạc vụn , còn tự nhủ trong lòng: Nhất định  chịu bỏ ,  bỏ mới  !
“Đa tạ di nương ban thưởng.” Bình Nhi nhận lấy, vội vàng cảm ơn.
…
Tiêu Yến An trở về Mặc Viên,   Từ Yến Nhi ở đó, lập tức cảm thấy trong lòng một trận nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-310.html.]
Giống như thứ gì đó vẫn luôn lấp đầy trong lòng, bỗng chốc  rút rỗng, ngay cả  thở cũng thông suốt hơn mấy phần.
Vừa  đến phòng, trong lòng  càng thêm thông suốt.
Trong phòng trừ một vài bàn ghế đồ đạc ,  còn  thứ gì!
Hắn từng  những lời như "của  chính là của Từ Yến Nhi", nhưng nàng  cũng  thể thực hiện triệt để đến  chứ! Giống hệt như thổ phỉ ghé thăm!
Hắn đường đường là Thế tử, nơi ở  ... nghèo nàn đến thế!
Thôi !
Không so đo nữa.
Ít nhất trong lòng cũng thoải mái.
Hắn cũng cuối cùng  một nơi chốn độc quyền thuộc về .
Tiêu Yến An cởi giày ,  hề giữ hình tượng mà  dang rộng tứ chi  sập, thở  một  dài đục ngầu, đây là ngày thoải mái nhất của  trong  thời gian gần đây.
“Thế tử  trở về.” Kỷ Sơ Hòa từ bên ngoài bước .
Tiêu Yến An lập tức  dậy, “Phu nhân, nàng   đến đây?”
“Ban đầu, Thế tử từ Lưu Hoa Cung dọn đến Mặc Viên  mang theo bao nhiêu đồ, giờ đây, Từ di nương dọn   mang  một , Mặc Viên cũng coi như trống rỗng ,  đến đây để đưa Thế tử một ít đồ vật.” Kỷ Sơ Hòa  xong, mấy tiểu tư bước .
Hai   đầu khiêng  một tấm bình phong, những  còn  khiêng mấy chiếc rương.
“Đều là những vật trang nhã  chọn từ kho, thích hợp đặt trong thư phòng, Thế tử hãy cho  thu dọn sắp xếp , nếu  thứ  ưng ý, phái  gửi  cho ,  sẽ chọn thêm một vài thứ hợp ý Thế tử.” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng .
“Phu nhân chọn,  đều thích cả.” Tiêu Yến An vội vàng né  , “Phu nhân, mời .”
Kỷ Sơ Hòa  xuống, đảo mắt  quanh.
Trên giá Đa Bảo Các  trống rỗng, ngay cả một món đồ sứ bình thường cũng  còn.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Là  bảo nàng  dọn .” Tiêu Yến An giải thích một chút.
Hắn   đang  giúp Từ Yến Nhi, mà là cố gắng giữ  chút thể diện  mất của .
“Thế tử, hôm nay  đến đây, còn  một việc  thương lượng với Thế tử.”
“Chuyện gì? Phu nhân cứ việc mở lời.”