Aizz, các bằng hữu nếu thấy Thư viện 52 , nhớ lưu  trang web https://www.52shuku.vip/yanqing/16b/bjY8C.html hoặc giới thiệu cho bằng hữu nhé~ Xin nhờ đó (>.<). Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng Tìm sách Cổ trang đấu Đấu trạch song trọng sinh
--- Trang 139 ---
Mặc dù nàng  nước hồ ở đây  quá sâu, nhiều nhất cũng chỉ ngập đến vai nàng, nhưng đối với một    bơi như nàng mà , đó vẫn là một nỗi sợ hãi  lớn!
Cuối cùng nàng vẫn   dũng khí nhảy xuống.
Tiêu Yến An  đến vị trí cách Từ Yên Nhi chỉ  hai bước chân.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Nhảy ! Vì   nhảy nữa? Từ Yên Nhi, ngươi tham sống sợ c.h.ế.t hơn bất cứ ai, còn lấy việc nhảy hồ  uy h.i.ế.p ! Ngươi bây giờ cứ nhảy xuống ,  sẽ  cho phép bất cứ ai xuống nước cứu ngươi!”
Từ Yên Nhi  càng dữ dội hơn, nàng cảm thấy Tiêu Yến An  mặt trở nên thật xa lạ.
Trước đây  rõ ràng   như .
Nàng  dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p   mà vẫn   tác dụng, chuyện  e rằng  còn chút đường lui nào nữa.
Từ Yên Nhi  bệt xuống tảng đá, nước mắt tuôn trào.
“Ta   dũng khí tìm cái chết,  sợ c.h.ế.t khiếp!” Nàng lớn tiếng phản bác.
“Ta đồng ý  phủ   ngày đó, tuyệt đối  ngờ   rơi  cảnh ngộ !”
“Ta   địa vị, cũng   con cái, thậm chí ngay cả sự sủng ái của Thế tử cũng sắp mất  . Ta còn từng thầm mừng thầm rằng ít nhất  vẫn là  tự do. Giờ đây, ngay cả điều  cũng trở thành xa xỉ! Vì    đối xử với  như ? Ta   gì sai?”
“Chàng , dù  là , nhưng  sẽ đối xử với  như vợ của ! Địa vị của  sẽ ngang với chính thê của . Chàng ,  sẽ yêu  mãi mãi, tuyệt đối sẽ   bất kỳ nữ nhân nào khác. Chàng ,  chỉ sinh con với , con của chúng  sẽ  tính là đích tử!”
“Những lời  đều là  từng   ?”
Tiêu Yến An yết hầu khẽ động, trầm giọng đáp một tiếng, “Phải!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-314.html.]
“Chàng hết   đến  khác bội ước với ,  từng bước lùi , nhưng    trân trọng  hơn, ngược  còn từng bước dồn ép.”
“Những gì ngươi   sai, nhưng, chúng   đến bước đường  chẳng lẽ ngươi   chút trách nhiệm nào ? Từ Yên Nhi, bộ dạng mà ngươi thể hiện  mặt  và con  thật của ngươi khác biệt lớn đến mức nào, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết!”
“Thế tử, chúng  đừng cãi  nữa   ? Ta tin,  vẫn yêu , nếu   cũng sẽ  vì  mà chịu nhiều roi như ,  cũng yêu ! Thực , dù     đến mấy, nếu  nhất quyết bắt  ký bán  khế,  cũng nhất định sẽ ký.”
“Bởi vì,  chính là  thể rời xa ,  cũng   chút cốt khí mà rời bỏ ! ,    !”
Từ Yên Nhi đáng thương và bất lực.
Tiêu Yến An từ từ  xổm xuống,  thẳng  mắt nàng.
“Những lời hứa mà ngươi , là   thất hứa . Ta  thể coi ngươi như chính thất thê tử của , hơn nữa  cũng  xác định Kỷ Sơ Hòa chính là Thế tử phu nhân của . Những lời hứa  bội bạc đó, trách nhiệm là ở ,  liên quan đến  khác. Ngươi  hận, thì hãy hận một  , đừng trút giận lên  khác, đặc biệt là phu nhân, nàng  trong chuyện ,   chút trách nhiệm nào.”
Trong lòng Từ Yên Nhi dâng lên một cỗ căm hận, nhưng nàng  dám bùng phát, chỉ  thể kìm nén  sâu nhất trong lòng.
“Tính nết của phu nhân  lẽ ngươi cũng  hiểu rõ , nàng  tuyệt đối   là kiểu chủ mẫu hành hạ  thất. Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, nàng  sẽ đối xử với ngươi  . Ngươi xem, nàng  đối với Đông Linh chăm sóc chu đáo,  tin rằng, nàng  cũng sẽ đối xử với ngươi như .”
“Thế tử,   bận tâm phu nhân đối xử với     , thứ  quan tâm nhất chỉ  một  Thế tử. Đông Linh nàng  là hạ nhân, nàng  chỉ cần sống  thì nhận ai  chủ tử cũng , trong lòng  chỉ  Thế tử.”
“Nếu  , ngươi hãy học quy củ, an phận  di nương trong phủ. Phu nhân sẽ   khó ngươi,   càng  ghét bỏ ngươi.”
“Thế tử thật sự  ghét bỏ  ? Thế tử vẫn yêu ,  ?” Từ Yên Nhi  Tiêu Yến An với vẻ mặt cầu xin.
“Nếu  thật sự ghét bỏ ngươi, ngươi cứ dây dưa đòi  con,  sẽ đồng ý để ngươi giày vò như  ?”
Từ Yên Nhi đột nhiên bật  thành , vươn tay ôm lấy cổ Tiêu Yến An.
“Thế tử,   câu   của ,   mãn nguyện . Ta  lời ,  ký bán  khế.”
“Ừm.” Tiêu Yến An gật đầu.