Cho nên, Hoàng thượng   tiên giải quyết ngoại hoạn Hồ tặc , để tránh khi ngài đại xá chỉnh đốn triều đường, Hồ tặc  phát động chiến hỏa.
Thế nhưng, vẫn còn một vấn đề then chốt nhất.
Ai sẽ vì thiên hạ bách tính mà suy nghĩ đây?
Hoàng thượng mong  là hoàng quyền vững chắc, bách tính thì  dân bất liêu sinh !
E rằng, đợi đến khi Hoàng thượng tự cho rằng ngài  đạt  cục diện mong , Đại Hạ  từ bên trong mà mục nát , chỉ là một cây đại thụ rỗng ruột,  thể nào  trải qua bất kỳ trận cuồng phong bạo vũ nào nữa.
Mà ngoại địch của Đại Hạ,  chỉ  Hồ tặc một  !
Quốc phú dân cường mới là lập triều chi bản!
“Thế tử phu nhân, xin hãy tiếp tục  rõ về sách ‘An bách tính’ , thế nào là an? An như thế nào?”
“An bách tính  cần giải thích, chính là để bách tính đều  thể an cư lạc nghiệp, như , mới  thể  cho quốc lực thật sự cường thịnh.”
“Hầu gia, Đại Hạ  tổng cộng  sáu mươi bảy tòa quận thành,  tịch sách bách tính của các quận thành mỗi năm đều  một thống kê. Ta nhớ, năm ngoái  hơn một trăm mười vạn bách tính, trong  những  ,  bao nhiêu vẫn đang  chịu khổ vì cơ hàn giao bách? Bọn họ còn  vì ba bữa một ngày mà lo lắng, thậm chí, mười ngày nửa tháng cũng   ăn một bát cơm khô.”
“Ta ước chừng   ba thành,  , con      quá thận trọng  .”
“Con  , quả thật là  thận trọng một chút.” Vũ Dương Hầu  xong, thở dài một .
“Triều  mỗi năm  lượng trưng binh cũng  ít, tổng quân   chiếm bao nhiêu? Những điều , đều là do những bách tính vốn  ăn  đủ no mặc  đủ ấm  đến cung dưỡng.”
Vũ Dương Hầu dùng sức gật đầu.
Chữ “An” , dùng thật sự quá !
Quốc an thì dân an!
Khoảnh khắc , Vũ Dương Hầu xác tín, Kỷ Sơ Hòa chính là     Binh Dịch Lục Sách với hùng tài vĩ lược.
Hoàng thượng vẫn luôn chủ trương chiến sự, kỳ thực, chỉ là vì báo thù riêng mà thôi.
Năm đó, tranh giành hoàng quyền, Đại Hạ  trải qua một thời gian loạn lạc, Hoàng thượng  mới kế vị, Hồ tặc liền đại cử tiến phạm, hơn nữa còn  nhục Hoàng thượng.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chiến sự Bắc cảnh  dứt trong bao nhiêu năm qua.
Cuộc chiến tranh như  quả thật giống như Kỷ Sơ Hòa  , là cuộc chiến tiêu hao quốc vận.
Trừ phi, Đại Hạ  thể một  diệt sạch Hồ tặc, bằng , chỉ là để Hồ tặc chịu nhún nhường, nhận thua, đối với Đại Hạ và bách tính mà    ý nghĩa,  lẽ chỉ  Hoàng thượng,  thể trút  một ngụm ác khí.
Đây   là việc một minh quân nên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-513.html.]
Thế nhưng, hiện tại, mãn triều văn võ vì lợi ích bản ,  một ai   tiến gián, ngược  đều chủ chiến. Sau khi La gia  Hoàng thượng xử phạt, cục diện mới xuất hiện chuyển cơ.
Chuyển cơ ,  mối quan hệ vô cùng lớn với Hoài Dương Vương phủ.
Quốc Công phủ hiện giờ, cũng nhất cải thường thái, dường như  ý tranh quyền.
Chẳng lẽ……
Không uổng công  hôm nay mời hai  bọn họ đến phủ.
Những gì bọn họ suy nghĩ, những gì bọn họ , đều hướng về một phương hướng.
“Hầu gia,     thể bái nhập môn hạ của ngài, trở thành học trò của ngài  ?” Kỷ Sơ Hòa trực tiếp hỏi  điều  đang nghĩ.
“Thế tử phu nhân,   lão phu  thu nàng  học trò, mà là lão phu  đủ tư cách  thầy của nàng!” Vũ Dương Hầu  chút ngượng nghịu.
“Thế nhưng,  đối với Hầu gia, vị sư trưởng  của ngài, lòng hết sức ngưỡng vọng, vẫn xin Hầu gia thu nhận   học trò.” Kỷ Sơ Hòa đột nhiên quỳ xuống  Vũ Dương Hầu, cứ thế bắt đầu hành bái sư lễ, khấu đầu.
“Ôi chao! Đây… đây… đây… ,   ! Đừng khấu đầu nữa, đủ  đủ !” Vũ Dương Hầu kích động tiến lên đỡ Kỷ Sơ Hòa dậy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ánh mắt  Kỷ Sơ Hòa, tràn đầy từ ái, xem , vị lão sư  còn kích động hơn cả học trò.
“Thế tử phu nhân, mau  dậy.”
“Lão sư,    nên đổi cách xưng hô  ?”
“Vậy  , vi sư sẽ gọi nàng Tiểu Hòa nhé.”
“Vâng.” Kỷ Sơ Hòa lập tức đáp lời.
Xoay   hành lễ với Hầu phu nhân, “Tiểu Hòa bái kiến sư mẫu.”
“Xem đứa trẻ , đáng yêu  bao.” Hầu phu nhân cũng đầy vẻ từ ái  mặt.
Tiêu Yến An cũng  dậy, theo  hướng Vũ Dương Hầu mà vái một cái.
Vũ Dương Hầu  động tác của , tim bỗng nhiên run lên, thấy Tiêu Yến An chỉ chắp tay vái chào, liền thầm thở phào một .
May mà, Tiêu Yến An  quỳ xuống  bái sư.
Hắn   ý định thu nhận Tiêu Yến An.
【Chương 298: Vận mệnh chúng nhân,   về 】
Tiêu Yến An chỉ cảm thấy vui vẻ.