“Không cần,  tự bế là .” Kỷ Sơ Hòa siết chặt đứa bé, gương mặt tràn đầy vẻ từ ái, “Nó  ngủ , đừng  kinh động nó.”
Kỷ Sơ Hòa  ôm đứa bé bước  khỏi viện của Đông Linh, liền thấy một bóng    mặt.
Tiểu tư lập tức giơ đèn cao hơn một chút, ánh sáng chiếu lên mặt Từ Yên Nhi.
“Từ di nương? Người   chạy  ngoài thế !” Thanh La chất vấn một câu.
Thời gian cấm túc còn  hết mà!
Từ Yên Nhi  trả lời,  Kỷ Sơ Hòa một cái,   đứa bé trong lòng Kỷ Sơ Hòa, cuối cùng, ánh mắt dừng    Tiêu Yến An đang  phía  Kỷ Sơ Hòa.
“Đông di nương  sinh  ư?” Nàng khẽ hỏi một câu.
“Đã sinh .” Tiêu Yến An trả lời câu hỏi của nàng.
“Là con trai  con gái?”
“Con trai.”
“Con trai? Ha ha! Con trai thật !  là con trai!” Từ Yên Nhi đột nhiên ngẩng đầu,  lên bầu trời đêm, nước mắt  ngừng tuôn trào.
Tiêu Yến An cho rằng nàng  nhớ đến chuyện   thể mang thai, nên  suy nghĩ bế tắc.
“Ta đưa ngươi về .”
“Kỷ Sơ Hòa, ngươi ôm con trai  khác  gì? Ngươi    cướp con của  khác ? Ngươi cái gì cũng  cướp! Cướp vị trí Thế tử phu nhân của , cướp sự sủng ái Thế tử dành cho , bây giờ, còn  cướp cả con của Đông Linh! Ngươi thật độc ác! Ngươi  nên sống  đời !”
Từ Yên Nhi  xong, đột nhiên nhào về phía Kỷ Sơ Hòa!
Hành vi của nàng  quá đỗi bất thường, tất cả   đều  kịp phản ứng.
Kỷ Sơ Hòa thấy con d.a.o sáng loáng trong tay Từ Yên Nhi, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng chỉ  thể xoay  che chắn cho đứa bé trong lòng!
Phía  lưng đột nhiên truyền đến một trận nhói đau!
Con d.a.o trong tay Từ Yên Nhi  đ.â.m mạnh  lưng nàng!
“Phu nhân!” Kỷ Ma Ma là  đầu tiên xông lên đẩy Từ Yên Nhi !
Từ Yên Nhi ngã vật xuống đất, Thiêm Hỉ nhanh chóng đè nàng  xuống.
“Ha ha ha ha! Kỷ Sơ Hòa,   g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi,  liền  thể đoạt  tất cả những gì thuộc về ! Ngươi c.h.ế.t , sẽ  còn ai tranh Thế tử với  nữa,  liền  thể lấy  tất cả những gì thuộc về !”
“Giết ngươi! Giết ngươi!”
Từ Yên Nhi cứ như một kẻ điên, chỉ  Kỷ Sơ Hòa mà gào thét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-538.html.]
Kỷ Sơ Hòa cúi đầu  đứa bé trong lòng, đứa bé   kinh hãi tỉnh giấc, nàng cố nén đau đớn phía  lưng mà căn dặn: “Bịt miệng nàng  !”
Thiêm Hỉ và hai tiểu tư luống cuống đè Từ Yên Nhi xuống đất,  cho nàng  phát  bất kỳ âm thanh nào.
Từ Yên Nhi   còn sức giãy giụa, nàng  cứ như một con ch.ó c.h.ế.t mà trừng mắt  Kỷ Sơ Hòa.
“Phu nhân!” Tiêu Yến An hoảng loạn đỡ lấy Kỷ Sơ Hòa, ánh mắt  con d.a.o găm   đ.â.m sâu  lưng nàng, lòng đau đớn như thể con d.a.o  cắm  chính  y.
Kỷ Sơ Hòa  dựa  Tiêu Yến An mới  thể  vững, nàng khẽ vỗ vỗ đứa bé trong lòng, “Không sợ, ngoan ngoãn ngủ , mẫu  ở đây .”
“Miên Trúc, mau đỡ đứa bé !” Tiêu Yến An lập tức căn dặn.
“Phu nhân, xin hãy đưa đứa bé cho nô tỳ, nô tỳ sẽ chăm sóc đứa bé thật !” Miên Trúc lập tức cam đoan.
Nàng   thể thấy , phu nhân coi trọng đứa bé  đến nhường nào.
Kỷ Sơ Hòa lúc  mới buông tay, trao đứa bé  tay Miên Trúc.
“Kỷ Ma Ma, Miên Trúc, hãy chăm sóc… chăm sóc  cho đứa bé…” Nàng phó thác đứa bé cho những  mà nàng tin tưởng nhất, mắt tối sầm ,  mất  tri giác.
“Phu nhân!” Tiêu Yến An ôm lấy Kỷ Sơ Hòa, sải bước lớn  về phía chủ viện.
Phủ y vội vàng  theo .
“Thiêm Hỉ, mau  mời phủ y của Quốc Công Phủ!”
“Vâng, Thế tử!” Thiêm Hỉ lập tức chạy  ngoài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Phủ y lập tức tiến lên, kiểm tra vết thương của Kỷ Sơ Hòa.
“Thế nào !”
“Thế tử, con d.a.o ở  gần tim,  bây giờ cũng  thể xác định    tổn thương đến tim  ! Nếu như tổn thương đến tim, d.a.o  rút , phu nhân liền… liền…”
“Liền thế nào!” Tiêu Yến An túm lấy cổ áo phủ y, “Ta  cho phép nàng   chuyện! Ta  cho phép nàng  xảy  bất kỳ bất trắc nào!”
“Thế tử, vẫn nên đợi phủ y của Quốc Công Phủ đến  hãy quyết định  nên rút d.a.o  !” Mặt phủ y  trắng bệch vì sợ hãi.
“Thanh La cô cô, hãy chăm sóc phu nhân thật ,  bây giờ sẽ  cung,  mời ngự y  nhất trong cung đến!”
“Thế tử,  đến giờ cung cấm !”
“Ta  quản!” Tiêu Yến An bất chấp tất cả chạy  ngoài.
Thanh La trong lòng cũng hoảng sợ vô cùng, thầm cầu nguyện.
“Phu nhân, nô tỳ cầu xin , nhất định    chuyện! Nhất định  vượt qua!”