--- Chương 392: Chúng nhân đẩy tường, ắt gặt quả ác ---
“Bẩm Trưởng Công chúa, Liêu Vân Phi dẫn  đến    rằng đập phá cửa hàng của , những  nàng  dẫn theo,  là  của phủ , tổn thất của cửa hàng , lẽ  nên do Trưởng Công chúa gánh vác, hiện tại, những  đó vẫn còn  giam giữ tại phủ .” Kỷ Sơ Hòa nhẹ nhàng mở lời.
Trưởng Công chúa    về phía Liêu Vân Phi.
Liêu Vân Phi tuy  ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận  ánh mắt đó mang theo sát ý mãnh liệt!
“Trưởng Công chúa, những lời   , xin thứ cho   thể đồng tình. Cả thành đều , Liêu Vân Phi tiếng tăm ô uế, Thế tử  quyết ý hưu bỏ nàng , hưu thư   đưa đến Trưởng Công chúa phủ, nhưng Trưởng Công chúa  che chở Liêu Vân Phi, chuyện hưu Liêu Vân Phi cứ thế bế tắc. Kể từ ngày Thế tử  hưu Liêu Vân Phi, nàng   từng  về Thế tử phủ, vẫn luôn ở cùng Trưởng Công chúa. Sau , cửa hàng của Trưởng Công chúa khai trương, nàng  càng bận rộn  , quản lý đại cục, cho nên, những trách nhiệm ,   thể đổ lên đầu Thế tử phủ .” Giọng điệu của Kỷ Sơ Hòa vô cùng kiên định.
“Thế tử phu nhân   lý đó.”
“ , Trưởng Công chúa đây rõ ràng là đang ngụy biện, còn  thoái thác trách nhiệm.”
“Thật đúng là từng thấy kẻ cắn ngược , nhưng  từng thấy kiểu cắn như thế .”
Ánh mắt Trưởng Công chúa sắc bén quét về phía nơi phát  âm thanh, những  đó lập tức sợ hãi  dám hó hé tiếng nào.
“Biết tội danh vọng nghị Hoàng thất là gì ?” Trưởng Công chúa giận dữ quát một tiếng.
Những kẻ dân đen khốn kiếp ! Gan chó nào dám   như !
Nàng  quát lên như , bốn phía lập tức tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng  thể  thấy, bách tính nào dám mạo phạm Hoàng tộc.
“Thế tử phu nhân, cho dù là  của  đập phá cửa hàng của ngươi, thì đó cũng là lệnh của Liêu Vân Phi, ngươi cứ việc  tìm Liêu Vân Phi. Nàng  mới là kẻ chủ mưu.” Trưởng Công chúa vẫn  thừa nhận.
Xem Kỷ Sơ Hòa còn  bản lĩnh gì nữa!
Đột nhiên, tiếng trống kêu oan bên ngoài vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-675.html.]
“Kẻ nào đánh trống? Bản quan đang xét án, bảo  đợi một chút!” Cận đại nhân dặn dò  bên cạnh.
“Bẩm đại nhân,  bên ngoài đánh trống kêu oan   tố cáo Trưởng Công chúa ỷ thế h.i.ế.p , coi thường mạng .”
Cận đại nhân giật , “Dẫn   đây.”
Khi   dẫn , cả đường đường chấn động, hóa    một , mà là cả một đám !
Sao  nhiều đến ?
Trưởng Công chúa  hại nhiều mạng  đến thế ư?
Trưởng Công chúa  những  , lông mày nhíu chặt, vẻ mặt  thể tin .
Nàng   từng hại nhiều mạng  như  từ khi nào chứ!
“Kẻ nào đánh trống kêu oan?” Cận đại nhân hỏi đám  .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Đại nhân, là tiểu dân đánh trống.” Một   .
“Có oan tình gì?”
“Cha của tiểu dân, từng mắc bệnh cấp tính,  đến y quán của Trưởng Công chúa để chữa trị, tiểu dân rõ ràng  gom đủ tiền khám bệnh, nhưng đại phu của y quán  cố ý trì hoãn, tạm thời tăng giá,  đòi tiểu dân thêm hai lượng bạc nữa mới chịu chữa trị cho cha của tiểu dân, khiến cha tiểu dân bỏ lỡ thời điểm điều trị  nhất,  qua đời ngay trong y quán của Trưởng Công chúa!”
“Người phàm ăn ngũ cốc,   thể  bệnh? Là đại phu, lẽ nào  bao trị bách bệnh, nhất định  chữa khỏi cho các ngươi ? Chữa  khỏi, chẳng  cũng là chuyện bình thường ư?” Trưởng Công chúa lạnh lùng phản bác.
“Khải bẩm đại nhân! Cha của tiểu dân mắc  bệnh cấp tính do  nông cụ đ.â.m khi đang  nông! Chỉ cần xử lý đúng cách cha của tiểu dân sẽ  chết! Đều là do đại phu của y quán tạm thời tăng giá, khiến cha  mất m.á.u quá nhiều,  kéo lê đến chết!”
“Đại nhân, chuyện   nhiều  đều tận mắt chứng kiến!”
“Từ khi Trưởng Công chúa mở y quán, cả thành chỉ còn Tế Thế Đường,  còn y quán nào khác! Vì  ? Là vì Trưởng Công chúa  cho phép y quán khác tồn tại! Ngay cả những bách tính tự  đào ít thảo dược mang bán cũng  hại nặng nề! Huống chi là những   y thuật lén lút giúp  khác khám chữa bệnh! Chỉ cần  của Trưởng Công chúa  , những     bỗng dưng biến mất, thì cũng là bỏ trốn khỏi Đế đô,  dám  về nữa! Chẳng lẽ đây còn   là ỷ thế h.i.ế.p , coi thường mạng  !”