Số tiền , nhiều hơn  nhiều so với kế hoạch của nàng, thật sự quá mức nổi bật.
--- Chương 510: Giấu kín bấy lâu, cuối cùng cũng lộ diện ---
Tiêu Yến An cũng đồng tình với nhận định  của Kỷ Sơ Hòa.
<tobecontinued>
“Phu nhân,   đây chẳng   , chỉ cần vị trí Đại Tư Nông  xác định, Hoàng thượng sẽ lập tức khai chiến với Hồ tặc ? Hoàng thượng hiện tại vẫn đang nhòm ngó lương thực của Hoài Dương, vả  thu hoạch mùa  cùng thu hoạch năm , phụ vương đều  hứa sẽ vận chuyển lương thực tới Đế Đô, nếu Hoàng thượng  chúng  trong tay  nhiều tiền như , liệu  đánh chủ ý đến khoản tiền  ?”
Dù , đánh trận ngoài lương thực , còn  cần tiền bạc.
“Chắc chắn là sẽ đánh chủ ý,  nên, chúng  cần nghĩ cách chuyển khoản tiền   khỏi Đế Đô,  khi    nó.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Điều  quá khó khăn.”
“Không khó, chỉ cần Thế tử  cách tiêu tiền là .”
“Biết tiêu tiền là ? Phu nhân, lời  của   thật   chút khó khăn nào cả!”
Kỷ Sơ Hòa mỉm , phụ họa: “Phải đó.”
Tiêu Yến An càng thêm mờ mịt, vì  y luôn  thể đoán  dù chỉ một chút kế hoạch của phu nhân chứ?
Mỗi  đều  đợi phu nhân   y mới hiểu.
Triều đường.
Vị trí Đại Tư Nông   xác định.
Người  khiến  bộ quan  triều đình xôn xao,  ngờ  chỉ là một tiểu  coi kho chẳng mấy tiếng tăm.
Rất nhiều  đều để mắt đến vị trí Đại Tư Nông, đương nhiên  phục việc nửa đường  xuất hiện một kẻ vô danh tiểu  như .
Thế nhưng, biểu hiện tiếp theo của   khiến  bộ quan  triều đình đều im bặt, trải qua từng tầng khảo nghiệm, thực lực của  quả thật đủ sức đảm nhiệm vị trí Đại Tư Nông.
Bấy giờ   mới hiểu ,   nhất định là do Hoàng thượng  âm thầm bồi dưỡng từ lâu, chỉ chờ ngày  để  thế vị trí Đại Tư Nông.
Cuối cùng,  ai phản đối, sự việc ,  định đoạt.
Mặc dù nhân tuyển Đại Tư Nông   xác định, thế nhưng vẫn cần một  thời gian quá độ, trong  thời gian , Hoàng thượng cũng chỉ  thể tạm thời nhẫn nhịn, tạm  nhắc đến chiến sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/chuong-871.html.]
“Tần Tướng.” Hoàng thượng đột nhiên gọi một tiếng.
“Thần  mặt.” Tần Tướng lập tức bước  giữa, chờ Hoàng thượng mở lời.
“Khanh  đây  tiến cử La Hằng  Giám Quân, La Hằng nay   c.h.é.m đầu, chức Giám Quân đại quân Bắc Cảnh vẫn còn trống, khanh liệu  nhân tuyển thích hợp nào  thể tiến cử thêm một  tới Bắc Cảnh ?”
Các đại thần nhao nhao  về phía Tần Tướng.
Hoàng thượng   đột nhiên nhắc tới chuyện ?
Phải chăng   khai chiến với Hồ tặc?
Xét theo quốc lực hiện tại của Đại Hạ, căn bản  thể khai chiến.
Thủy hoạn  mới qua , bách tính vẫn  xây dựng  nhà cửa, vật tư cứu trợ cũng  thể lấy , lấy gì mà đánh trận? Hơn nữa, hiện giờ Bắc Cảnh vẫn coi như thái bình, cũng   gì cần thiết  khai chiến.
Tuy nhiên, Hoàng thượng chỉ nhắc đến Giám Quân chứ   gì khác, nên những  dù  phản đối chiến sự cũng  dám mở lời.
“Bẩm Hoàng thượng, thần    một nhân tuyển thích hợp.”
“Là vị nào?” Hoàng thượng  rõ vẫn cố hỏi.
“Người  tên là Cao Tiến, hiện đang nhậm chức tại Thiếu Phủ, chuyên quản việc chế tạo cung nỏ. Hắn   Hoàng thượng trọng dụng đề bạt là vì  chế tạo  một loại cung nỏ  uy lực mạnh mẽ.”
Tần Tướng   như ,   cuối cùng cũng nhớ   .
Dường như,   đến từ Hoài Dương,  còn là con trai của một Quận Thủ.
Hoàng thượng yêu quý nhất là những nhân tài  thể chế tạo  các loại vũ khí  sát thương mạnh hơn, khi , Cao Tiến , quả thực   Hoàng thượng yêu thích, thường xuyên triệu Cao Tiến  Ngự Thư Phòng để thương nghị việc quan trọng.
Mọi  còn tưởng, Cao Tiến  nhất định sẽ  thăng quan tiến chức, bay cao vươn xa ,  ngờ, Hoàng thượng chỉ sắp xếp  ở trong Thiếu Phủ, quản việc chế tạo cung nỏ.
Mọi  nhao nhao đoán rằng, Cao Tiến   lẽ chỉ tinh thông việc chế tạo cung nỏ, còn đối với chuyện quan trường thì     gì.
Giờ đây,    một  nữa  nhắc đến, còn   Bắc Cảnh  Giám Quân,  ai nghĩ như  nữa.
Đại Tư Nông chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Cao Tiến  nhất định cũng là do Hoàng thượng âm thầm bồi dưỡng,   Hoàng thượng còn âm thầm bồi dưỡng bao nhiêu  nữa, khi cần thiết mới lộ diện.
“Trẫm nhớ  .” Hoàng thượng nhàn nhạt đáp  một câu.
“Hoàng thượng,    chỉ tinh thông việc chế tạo binh khí, còn  kỹ binh pháp, hơn nữa   tuyển chọn từ trong quân đội , do   Giám Quân  thì còn gì thích hợp hơn.”