Vài ngày , đến ngày chú út  về. Ông nội đặc biệt mua hai cân thịt heo từ nhà đồ tể Trương, bảo bà nội gói bánh chẻo.
 giúp bà đun lửa trong kho. Trời  tối mà chú vẫn  về, bà lo lắng:
“Ông nó, thằng Xuân Sơn vẫn  về, ông  đầu làng xem thử .”
Trà Đá Dịch Quán
Ông nội nhăn mặt:
“  bốn lượt , chẳng thấy xe khách . Hay là xe hỏng giữa đường ?”
Từ nhà  đến thị trấn còn xa, mấy chục dặm đường, chỉ  một chuyến xe khách chạy qua, mà xe   hỏng lắm.
Bà nội :
“Chắc  ,  đợi thêm chút nữa.”
Chờ mãi, nước trong nồi nguội,   đun   nữa. Bà nội thấp giọng :
“Không   chuyện gì xảy  chứ?”
Ông nội cau  quát:
“Cái miệng bà, đừng   bậy!”
Hai ông bà  đều  thương chú út. Xe khách trễ tận bốn tiếng, sắc mặt họ đầy lo lắng.
Ông nội :
“Để   đầu làng xem thêm  nữa.”
Bà nội :
“ cũng  cùng.”
Lời  dứt, cổng sân mở  – chú út  về.
Hai ông bà  thấy chú trở về, mặt mày rạng rỡ.
Bà nội hỏi:
“Xuân Sơn,  con về trễ ?”
Chú út lấm lem bùn đất, quần cũng dính đầy cỏ dại,   mệt mỏi.
Chú :
“Con  bộ về.”
Bà nội đau lòng:
“Mấy chục dặm đường núi, chắc mệt lắm . Mau lên giường nghỉ .”
Chú cởi giày, trèo thẳng lên giường đất. Bà  kho nấu bánh chẻo. Ông nội cũng lên giường, hỏi:
“Nhà  cho con tiền mua vé ? Sao   bộ về?”
Chú út :
“May mà con  bộ, nếu con lên xe, chắc giờ  cha  chẳng còn gặp  con .”
Ông nội sững :
“Sao ? Có chuyện gì?”
 lúc đó, bà nội bưng bánh chẻo :
“Ăn lúc còn nóng , Xuân Sơn ăn nhiều một chút.”
Chú  ăn  kể:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-que/chuong-2-tai-uong-bi-trao-doi.html.]
“Chiều nay con tới thị trấn, gặp một  què cứ đòi chen hàng mua vé. Con thấy ông  lớn tuổi nên nhường.  lúc bán vé cho ông  thì hết vé, con  mua , đành  bộ về. Trên đường, con thấy xe khách  lật, c.h.ế.t nhiều  lắm, con thoát nạn .”
Chú  dứt lời, sắc mặt bà nội  đổi, đũa trong tay rơi xuống đất phát  tiếng leng keng.
Chú hỏi:
“Mẹ  thế?”
Bà vội cúi xuống nhặt đũa, lắp bắp:
“Không ,  cầm chắc tay.”
Sắc mặt ông nội cũng khó coi, hỏi:
“Người què đó   gì với con ?”
Chú nhíu mày:
“Ông  cứ   việc gấp,   gặp con gái,   nhớ rõ.”
Chú vẫn ăn uống ngon lành,  để ý đến sắc mặt biến đổi của hai  già.
Ăn xong, chú về phòng phía đông. Bà nội dọn dẹp sạch sẽ,  lên giường nhỏ giọng:
“Ông nó, chắc  què đó c.h.ế.t . Ông cho tiền giả, mua luôn mạng ông . Giờ   đây?”
Ông nội nhíu mày, hút vài  thuốc, :
“Thì  ?   tin cái thằng què đó  gì !”
Bà   gì, mặt mày nhợt nhạt.
Ông nội ho khan vài tiếng:
“Mở cửa sổ , nóng quá.”
Bà :
“Khuya , mở cửa dễ  cảm.”
Ông trừng mắt:
“Mở cửa , thông khí chút!”
Rõ ràng ông đang bực – chuyện  què khiến ông  yên.
Bà đành  mở cửa. Vừa kéo rèm,  thấy ngoài cửa sổ  một khuôn mặt – là chú út . Mắt chú đảo liên tục, như đang   trong nhà.
Bà mở cửa, gió lạnh lùa .
Bà hỏi:
“Xuân Sơn, con  đây  gì? Sao  ngủ?”
Chú , nhưng  hiểu  nụ  đó khiến  thấy lạnh sống lưng.
Chú :
“Không  gì,  ngoài hít thở chút, con về ngủ đây.”
Nói  chú  , bước về phía phòng đông.  dáng  của chú...  khập khiễng.
Bà :
“Chúng  cũng ngủ thôi.”
  gần cửa sổ. Không hiểu , cứ nhắm mắt là  nhớ tới khuôn mặt chú .  thấy sợ.
  thấy ông nội  ngủ, định  dậy đóng cửa sổ.
 kéo rèm – thì thấy chú út  vẫn  đó, dán chặt mặt  cửa sổ,  trừng trừng  trong nhà, tay còn cầm một con d.a.o thái rau.