Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 135: --- Viên phòng

Cập nhật lúc: 2025-11-17 01:03:01
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Chỉ đầy vẻ nghi hoặc Tiêu Trạch Lan, "Chuyện gì ?" Ngay lập tức nàng nghĩ điều gì đó, buột miệng : "Không là thị nha thông phòng đây của đến tìm đấy chứ?!"

Tiêu Trạch Lan chuẩn tâm lý nửa ngày, chợt bật dở dở , "Nói bậy bạ gì đó? Đâu thị ?"

Bạch Chỉ tin lắm, nhướng mày : "Lúc chúng thành , mười chín tuổi , chẳng lẽ thị nha nào ?"

Mười chín tuổi ở cổ đại tuyệt đối coi là một thanh niên nam giới lớn tuổi thành .

Tiêu Trạch Lan cảm thấy câu " mười chín tuổi " tổn thương, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: "Không , thị , nha thông phòng cũng ."

Bạch Chỉ vẫn lộ vẻ tin.

Tiêu Trạch Lan tiếp tục giải thích: "Trước khi chính phi mà trắc phi là điều khá kiêng kỵ, còn nha thông phòng thường là do trưởng bối sắp xếp. Mẫu phi và tiên Hoàng hậu của đều còn, nên ai sắp xếp cho ."

"Thật ư?"

"Thiên chân vạn xác."

Bạch Chỉ lúc mới hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, "Vậy còn chuyện gì giấu nữa ?"

Mặc dù trong phòng tối, nhưng Bạch Chỉ vẫn nhận Tiêu Trạch Lan chút thấp thỏm.

"Ta... đây thương thể, đại phu e là việc con cái sẽ khó khăn..." Nói xong, Tiêu Trạch Lan mượn ánh trăng mờ nhạt, chăm chú biểu cảm của Bạch Chỉ.

Bị thương thể? Bị thương thể? Đại não của Bạch Chỉ chút ngừng trệ,

"Chàng ... vẫn ?" Bạch Chỉ liếc mắt xuống hạ .

Dù hai họ đến bước cuối cùng, nhưng bình thường cũng ôm ấp vuốt ve ít, các chức năng của Tiêu Trạch Lan đều mà!

Mặt Tiêu Trạch Lan nóng bừng, chút bối rối : "Là thể con cái, chứ thể..."

"Không thể con cái?" Trong giọng điệu của Bạch Chỉ mang theo niềm vui khó nhận thấy.

Lại chuyện như ? Bạch Chỉ quả thực dám tin tai . Nàng vốn sinh con, điều kiện y tế ở cổ đại kém cỏi, may mắn thì trực tiếp mất mạng, nàng sinh con mà bỏ mạng.

Trong lòng Bạch Chỉ vô cùng mừng rỡ, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Trạch Lan hẳn coi chuyện nối dõi tông đường là việc trọng đại, nàng cũng tiện vui mừng mặt, chỉ đành cố nén khóe môi đang cong lên.

"Cái ... cũng đừng quá đau lòng. Thực thích trẻ con, trẻ con phiền phức lắm, thật đấy! Vả Tiêu Ngự thể con của chúng , để nó phụng dưỡng chúng đến cuối đời."

Tiêu Trạch Lan cảm thấy biểu cảm của Bạch Chỉ vẻ kỳ lạ, lo lắng hỏi: "Nàng thật ?"

Bạch Chỉ ghé sát qua, hôn nhẹ lên khóe môi đối phương, "Thật thể thật hơn nữa."

Tiêu Trạch Lan vẫn nghĩ Bạch Chỉ đang an ủi , ai thể con mà buồn bã, do dự an ủi: "Cũng nhất định..."

Lời của Tiêu Trạch Lan nửa chừng thì đột ngột dừng ,

Có thứ gì đó ẩm ướt nóng bỏng lướt qua môi !

"A Chỉ..." Yết hầu Tiêu Trạch Lan khẽ động, thở trở nên định.

Bạch Chỉ l.i.ế.m nhẹ môi một cái, đó kéo một chút cách, thẳng , ý tứ trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.

Cổ họng Tiêu Trạch Lan chút khô khốc, "Nàng cần an ủi như ... Nàng đến Tết Nguyên đán, nàng ..."

Bạch Chỉ ngắt lời , "Ta an ủi , vả sinh nhật qua , cần đợi đến Tết Nguyên đán." Bàn tay nàng luồn vạt áo lót của Tiêu Trạch Lan, dùng đầu ngón tay phác họa những đường nét cơ bụng rõ ràng nhưng hề khoa trương của đối phương.

"Nếu thể nối dõi tông đường mà đau lòng, thì cách nào. cần vì chuyện mà áy náy với , bởi vì căn bản sinh con. Người đều phụ nữ sinh con chẳng khác nào một vòng qua Quỷ Môn Quan, nếu cẩn thận bỏ mạng..."

"Đừng bậy!" Tiêu Trạch Lan bịt miệng Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ kéo tay xuống, "Ta là thật, nên cần áy náy."

Trước đây hai viên phòng, một là vì Bạch Chỉ còn nhỏ tuổi, hai là vì Bạch Chỉ sợ mang thai. Tuổi quá nhỏ mà uống t.h.u.ố.c tránh thai , nên mới trì hoãn mãi. Giờ đây còn điều lo ngại nữa, sớm một tháng, muộn một tháng cũng chẳng gì khác biệt.

"A Chỉ..."

Tiêu Trạch Lan đột ngột lật đè Bạch Chỉ xuống , ánh mắt nóng bỏng dường như thể xuyên thấu lòng .

"Thật sự ?"

Mặt Bạch Chỉ cũng nóng, nàng giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Trạch Lan, hôn nhẹ lên yết hầu của đối phương.

Hơi thở Tiêu Trạch Lan ngưng , nụ hôn như cuồng phong bão táp trút xuống, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-135-vien-phong.html.]

Một đêm mặn nồng, sáng sớm hôm , ánh nắng xuyên qua cửa sổ rải xuống sạp sưởi. Bạch Chỉ chầm chậm tỉnh giấc, Tiêu Trạch Lan bên cạnh đang dịu dàng nàng, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Bạch Chỉ vô cùng lười biếng, tựa đầu n.g.ự.c đối phương.

"Chào buổi sáng, Tiêu Trạch Lan!"

"Chào buổi sáng, A Chỉ."

Ngày đầu tiên bước tháng Chạp, nhà họ Tiêu nhận quà Tết do Chu Hoài Cẩn gửi tới. Nhà Tiêu Trạch Diên nhiều nhất, chất đầy hai cỗ xe ngựa, ba cỗ còn là của Tiêu Trạch Lan và Tiêu Ngự. Trần Uyển Ninh bảo họ trực tiếp đưa đồ đến trạch viện mới.

Tiêu Trạch Lan sai trực tiếp chuyển đồ trong nhà. Khi còn hai thùng cuối cùng, dẫn đầu hỏi: "Xin hỏi vị nào là Lý phu nhân Lý Đan Thanh?"

Bạch Chỉ hỏi: "Tìm nàng gì?"

"Hai thùng là do Lý Tham Quân bảo chúng mang tặng Lý phu nhân."

Bạch Chỉ khẽ nhướng mày, lẩm bẩm một câu: "Nghĩ cũng thật chu đáo," đó sai Hà Hương gọi Lý Đan Thanh.

Lý Đan Thanh là do Lý Dương gửi tới, vẻ mặt đổi, sai chuyển đồ Tây viện.

"Chư vị đường xa xôi vất vả , nếu vội trở về phục mệnh, cứ nghỉ ngơi tại đây hai ngày hãy về."

"Vậy thì đa tạ Tiêu công tử."

Có hơn hai mươi hộ tống quà Tết. Tiêu Trạch Lan sắp xếp họ ở khách điếm cạnh chợ giao dịch. Khách điếm do họ tự kinh doanh, ba tầng, chứa hơn hai mươi thành vấn đề.

Bạch Chỉ bảo A Nguyên đến khách điếm bên đốt lửa , đó bảo Chu Đại Sơn trong viện Lý Đan Thanh mua thêm rau và thịt, mang đến khách điếm giúp nấu cơm.

Sắp xếp việc thỏa, Bạch Chỉ liền xem xét quà Tết do Chu Hoài Cẩn gửi tới. Vì là phần của cả Tiêu Trạch Lan và Tiêu Ngự, nên trông quả thực ít.

Bạch Chỉ sai mở tất cả các hộp , đa phần là vải vóc và các loại bổ phẩm, như yến sào, ngư giao, hải sâm... đều là những thứ nơi đây .

Còn mấy hũ rượu và một ít trang sức vàng bạc, văn phòng tứ bảo cũng chút. Bạch Chỉ còn tìm thấy một khối ngọc thạch lớn hơn bàn tay một chút, chất ngọc tinh tế, trong suốt và độ bóng, là loại ngọc liệu thượng hạng.

Gà Mái Leo Núi

Tiêu Trạch Lan cũng cầm lên một cái, "Khối ngọc sắc màu tồi, lát nữa bảo cho nàng một đôi vòng tay, phần còn thể thêm hai tấm ngọc bài và một đôi hoa tai."

Bạch Chỉ cũng thấy tồi, "Ta thấy đó, hai tấm ngọc bài và Tiêu Ngự mỗi một tấm, hoa văn sẽ tự vẽ."

"Được."

Bạch Chỉ chọn vài thước vải, đồ bổ cũng đóng gói một ít, xách thêm một vò rượu, cùng Hà Hương ôm xách tới sân viện của Lý Đan Thanh.

Khi Bạch Chỉ đến vặn gặp Tiêu Tư Kỳ và Tiêu Ngự cũng tới, trong tay còn xách theo ít đồ vật.

“Thím!”

“Thím!”

Bạch Chỉ gật đầu, “Không học nữa ?”

“Sắp giữa trưa , cha bảo chúng con sớm tan học, mang những thứ đến đưa cho dì Lý.”

Tiêu Ngự từ trong lòng n.g.ự.c lấy một khối ngọc bội và một cái ban chỉ, “Nhìn , ngọc bội chọn ở chỗ cha, ban chỉ là dì Lý đưa cho .”

Tiêu Tư Kỳ cũng ở chỗ Lý Đan Thanh chọn một đôi hoa tai hồng ngọc, đeo lên tai .

“Ừm, nhà chúng cũng nhận lễ Tết , con hãy đưa Tư Kỳ qua chọn lựa một chút, xem cái nào hợp mắt nó .”

“Được.”

“Đa tạ thím,” Tiêu Tư Kỳ cong mắt, đầu với Lý Đan Thanh: “Dì, một lát nữa con đến chơi với dì.”

“Được, nhanh .”

Nhìn hai đứa nhỏ chạy ngoài, Bạch Chỉ mới đặt những thứ trong tay xuống, xem hai cái rương Lý Dương đưa tới.

“Lý Dương đưa những gì , để cũng chọn lựa một chút.”

Lý Đan Thanh : “Chỗ chẳng thiếu thứ gì, còn hiếm lạ mấy thứ đưa tới.”

“Không giống , thẩm mỹ mỗi một khác, những thứ Chu Hoài Cẩn đưa tới đều là đồ vật tầm thường, chừng Lý Dương đưa tới thứ gì mới lạ.”

Lý Đan Thanh bất đắc dĩ , mở cả hai cái rương , “Được , chọn , xem thứ gì mới lạ .”

Hai lượt lấy từng món đồ , đừng , quả nhiên Bạch Chỉ thật sự thấy một món đồ lạ mắt.

 

Loading...