Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 144: --- Rời đi

Cập nhật lúc: 2025-11-17 01:03:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Bạch Chỉ đến tìm Lý Đan Thanh, nàng đang bồn chồn . Thấy Bạch Chỉ đến, nàng vội vàng tiến lên hai bước, mở miệng, nhưng gì.

Bạch Chỉ dám chậm trễ, trực tiếp hỏi: "Chúng tối nay rời , nàng cùng chúng ?"

"Ta..." Khóe mắt Lý Đan Thanh ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vẻ rối bời.

"Nếu cùng chúng , nàng và đại tẩu bọn họ lẽ khó mà gặp . nếu ở , sẽ là Tiêu Tĩnh Vũ chủ gia đình."

Thần sắc Lý Đan Thanh hoảng hốt một chút, chân tự chủ lùi hai bước, eo nàng chạm góc bàn phía , cơn đau nhói khiến đầu óc nàng trở nên tỉnh táo hơn.

Nàng thể bỏ Trần Uyển Ninh và Tiêu Tư Kỳ, nhưng nếu , bản sẽ để Tiêu Tĩnh Vũ tùy ý định đoạt, hơn nữa còn sẽ liên lụy đến Lý Mộc, Lý Dương, thậm chí là Diệp Hoài An.

Trước còn Tiêu Trạch Diên thể kiềm chế phần nào, bây giờ Tiêu Trạch Diên c.h.ế.t, ai thể quản Tiêu Tĩnh Vũ nữa. Hơn nữa đại phu Tiêu Trạch Diên là cấp hỏa công tâm, rốt cuộc vì cấp hỏa công tâm, chỉ một Tiêu Tĩnh Vũ .

Lý Đan Thanh nhắm mắt , nghĩ đến đứa trẻ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, bề ngoài dùng lời lẽ ôn tồn nhỏ nhẹ an ủi nàng, thực chất bán nàng mà ngay cả một lời giải thích cũng cho nàng...

Lý Đan Thanh tự chủ run rẩy một chút, khi mở mắt nữa thì hạ quyết tâm,

"Tốt, sẽ cùng các ngươi."

"Vậy nàng mau chóng thu dọn đồ đạc, đồ đạc dư thừa đừng mang theo, chỉ mang tiền bạc và những thứ dùng đường. Còn đến nơi hãy sắm sửa, Tiêu Trạch Lan sẽ thông báo cho Lý Mộc đến đón chúng ."

"Tốt."

Nói xong, Bạch Chỉ liền vội vàng rời , bọn họ thể rời quá lâu, bằng sẽ gây sự nghi ngờ của Tiêu Tĩnh Vũ.

Chiều tối, về lão trạch bên , khi thắp một tuần hương cho Tiêu Trạch Diên, bắt đầu ăn cơm tối.

Bởi vì an táng, cho nên ngoài những dân làng quen thuộc và học trò của Tiêu Trạch Diên đến phúng viếng, trong nhà ngoài.

Thần sắc Trần Uyển Ninh vô cùng tiều tụy, cả dường như già mười tuổi, cơm tối cũng ăn một miếng nào. Lý Đan Thanh và Tiêu Tư Kỳ dìu nàng nhà nghỉ ngơi .

Lão trạch chỗ nhỏ, trong sân dựng một cái lán, đặt quan tài, coi như linh đường , thể là vô cùng giản dị. ngày mai bọn họ rời , cần phô trương, Bắc Sơn phủ bên sẽ sắp xếp.

Tiêu Tĩnh Vũ ăn hai miếng cơm, liền linh đường canh giữ.

"Tĩnh Vũ, ngươi canh gác một lát, ngươi nhà nghỉ ngơi một chút , bên ngoài lạnh quá."

Tiêu Tĩnh Vũ quỳ ở đây một ngày , tuy là lót mấy lớp đệm mềm, nhưng thời tiết lạnh quá, Tiêu Ngự sợ y chịu nổi.

Tiêu Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, cho thêm hai tờ giấy vàng chậu lửa, "Cửu thúc, . Người nhà nghỉ ngơi , cùng phụ một lát nữa."

"Vậy ở cùng ngươi," Tiêu Ngự liền quỳ bên cạnh y, cùng y đốt tiền giấy.

Tiêu Tĩnh Vũ lúc mới ngẩng mắt Tiêu Ngự, qua thật lâu, y : "Đa tạ , Cửu thúc, thật sự."

Tiêu Ngự gì, điều y thể chính là ở bên y thêm một lát cuối cùng.

Trong bếp hầm cháo ngân nhĩ, Lý Đan Thanh vành mắt đỏ hoe đút Trần Uyển Ninh ăn hai miếng.

"Tiểu thư, hãy ăn thêm hai miếng nữa..."

Trần Uyển Ninh miễn cưỡng ăn thêm hai miếng, đó gì cũng ăn thêm nữa. Nàng cố gượng dậy tinh thần, an ủi : "Ta ăn no , nàng cũng ăn một chút , buổi tối nàng cũng ăn mấy miếng."

"Ta , tiểu thư đừng lo lắng."

Thấy Trần Uyển Ninh thật sự ăn nữa, Lý Đan Thanh đặt bát sang một bên, đắp chăn giúp Trần Uyển Ninh.

"Tiểu thư hãy ngủ một lát , từ tối qua đến giờ nàng hề chợp mắt."

Trần Uyển Ninh quả thật mệt buồn ngủ, chịu nổi mà nhắm mắt , "Vậy ngủ một lát, nàng buồn ngủ cũng lên đây ngủ một lát."

"Được, ."

Lý Đan Thanh vẫn luôn nắm tay Trần Uyển Ninh, cho đến khi Tiêu Tư Kỳ bưng nước nóng , lau mặt cho Trần Uyển Ninh.

"Để ."

Lý Đan Thanh nhận lấy khăn, lau vết nước mắt mặt Trần Uyển Ninh, lau tay.

"Dì, hãy về nghỉ ngơi , con sẽ chăm sóc nương."

Nhìn đôi mắt Tiêu Tư Kỳ đỏ hoe như mắt thỏ, nước mắt Lý Đan Thanh trào ,

"Kỳ Nhi, con cũng hãy tự chăm sóc bản cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-144-roi-di.html.]

"Con mà dì, cứ yên tâm."

"Tốt."

Nửa đêm nổi gió, Bạch Chỉ và bọn họ nhanh chóng chất đồ lên xe ngựa. Ngoài A Nguyên và Hà Hương, Vệ Thanh Ninh và cả nhà thứ của y cũng cùng bọn họ.

Đồ đạc của Lý Đan Thanh nhiều bằng Bạch Chỉ và bọn họ, một xe ngựa là chất hết.

Lý Đan Thanh ngã tư trống , hỏi: "Lý Mộc ? Chàng đến đón chúng ?"

Bạch Chỉ: "Chàng ở phía tiếp ứng, động tĩnh quá lớn, sợ bên thấy."

Lý Đan Thanh lúc mới yên tâm lên xe ngựa.

Một hàng khỏi ngõ hẻm, liền thấy một bóng ở ngã tư.

Bạch Chỉ nheo mắt , "Kỳ Nhi?"

Lý Đan Thanh thấy tiếng lập tức chui khỏi xe ngựa, "Kỳ Nhi... con đến đây?"

Giọng Lý Đan Thanh run rẩy còn mang theo tiếng nức nở.

"Di nương, nương để con cùng ." Tiêu Tư Kỳ quấn một chiếc áo da cáo, vết nước mắt mặt đông cứng thành vệt đỏ.

"Cái gì?" Lý Đan Thanh kinh ngạc thôi.

Bạch Chỉ: "Trước tiên lên xe, lát nữa ."

A Nguyên xuống ngựa dìu Tiêu Tư Kỳ lên xe ngựa, cứ thế ba xe ngựa, ba con ngựa nhanh, phi nhanh trong đêm tối.

Trong xe ngựa, Lý Đan Thanh nhét lò sưởi tay lòng Tiêu Tư Kỳ, dùng ấm từ tay sưởi ấm mặt con bé, mới hỏi: "Kỳ Nhi, con ... là nương con bảo con đến ."

Gà Mái Leo Núi

Nước mắt Tiêu Tư Kỳ ngừng , sắp trào ,

" , nương bảo con cùng di nương."

"Vậy... con nỡ rời xa nương con ?"

Tiêu Tư Kỳ lau nước mắt, : “Không đành lòng, nhưng nương còn ca ca, nếu theo dì, dì sẽ chẳng còn gì cả.”

“Kỳ nhi…”

Lý Đan Thanh kìm cảm xúc, ôm chặt Tiêu Tư Kỳ lòng, bật nức nở. Đây là đứa trẻ nàng nuôi dưỡng lớn khôn! Con của nàng!

Đến ngã rẽ thông tới Bảo Sơn phủ và Tùng Dương huyện, Lý Mộc đợi sẵn ở đó.

Hơn hai mươi , tất cả đều cưỡi ngựa mang đao, đều là những theo Lý Mộc từ khi Diệp Hoài An còn huyện úy.

Lý Mộc lật xuống ngựa, nhanh chóng đến xe ngựa, lúc Lý Đan Thanh cũng đẩy cửa xe .

“Đan Thanh, nàng chứ?”

“Ta , yên tâm.”

Nhìn thấy Lý Mộc, lòng Lý Đan Thanh mới thật sự thả lỏng.

Thấy Lý Đan Thanh , Lý Mộc cũng lên xe ngựa, mà lật lên ngựa, hô: “Đi!”

Đoàn tiếp tục khởi hành, nhưng còn bao xa, bầu trời nổ tung một đóa pháo hoa, đều kinh hãi biến sắc.

“Là tín hiệu pháo!”

Ở một bên khác, Trần Uyển Ninh đang dồn Tiêu Tĩnh Vũ trong phòng cũng giật kinh hãi.

“Nương sẽ nghĩ, hề chút chuẩn nào chứ?” Tiêu Tĩnh Vũ mẫu một tiếng, giải thích: “Ngay từ khi thánh chỉ từ kinh đô xuất phát, sai Chu Hoài Cẩn sắp xếp đến đây .”

Trần Uyển Ninh dám tin Tiêu Tĩnh Vũ, “Lúc đó cha con còn sống, Chu Hoài Cẩn thể lời con?”

“Chu Hoài Cẩn vẫn luôn lời mà.”

“Cái gì…”

Tiêu Tĩnh Vũ đỡ lấy Trần Uyển Ninh đang lung lay sắp đổ, dìu bà trong phòng, “Nương đừng lo lắng, sẽ gì Ngũ thúc họ , huống hồ còn và dì ở đó, chỉ giữ bọn họ thôi.”

 

Loading...