Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 160: Chính Văn Kết Thúc ---
Cập nhật lúc: 2025-11-17 01:03:26
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Tiêu Trạch Lan vẫn tự dẫn về kinh đô. Sau khi Bạch Chỉ chuyện với Tiêu Ngự, nàng dẫn Bạch Minh Hiên về Tần An phủ, còn Tiêu Tĩnh Vũ và Chu Hoài Cẩn thì giam cầm trong Vĩnh An vương phủ, bộ Lạc Châu cũng do Diệp Hoài An tiếp quản.
Tối đến, đội ngũ hạ trại ngay tại chỗ, Bạch Chỉ trong lều thấy tiếng “đinh đông” một tiếng.
【Ký chủ, Cục Xuyên Thư 503 phục vụ ngài đây.】
“Phục vụ gì? Còn nhiệm vụ ẩn nào thành ?”
【Không còn nữa, ký chủ thành phần lớn nhiệm vụ , chỉ cần cuối cùng đảm bảo “Vĩnh Lạc Đế hưởng thọ bảy mươi ba tuổi” là sẽ thành tất cả nhiệm vụ, quyển tiểu thuyết cũng sẽ đón chào kết cục mỹ, cần lặp mới nữa.】
“Vậy ngươi còn đến gì?”
【Ta đến để cáo biệt ký chủ.】
Nghe thấy lời , Bạch Chỉ lập tức thẳng , ánh mắt trở nên nguy hiểm.
“Ngươi sẽ biến mất chứ? Vậy phần thưởng của ? Cục Xuyên Thư của các ngươi cũng quá lừa đảo !”
【Không ký chủ, là 503 sẽ biến mất, cửa hàng tích phân của ký chủ vẫn còn, vật phẩm đổi cũng đều còn đó.】
Bạch Chỉ lúc mới yên tâm: “Thế thì còn tạm , nhưng mà, ngươi định ? Đi sang quyển sách tiếp theo để thành nhiệm vụ ?”
【Không , tích phân của trừ hết, về hệ chính để tu sửa .】
“Trừ hết ? Nhiệm vụ thành mà ngươi tích phân ư?”
【Tiêu Tĩnh Vũ ngừng trọng sinh trở thành một hệ thống của thế giới . Ta để sửa chữa hệ thống , ngừng nhắc nhở nhiệm vụ cách nhanh chóng thành nhiệm vụ, dẫn đến oán khí của Tiêu Tĩnh Vũ ngày càng nặng, hệ thống của thế giới cũng càng sửa càng nhiều. Trước khi ký chủ đến, tích phân của là âm, là và hệ thống chính ứng tích phân mới đợi ký chủ. Giờ đây, tích phân thành nhiệm vụ chỉ đủ để trả ứng , vì hiện giờ là tích phân .】
Quả cầu đen nhỏ chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng của nó, giọng càng lúc càng nhỏ.
【Ký chủ, , tất cả phần thưởng đều phát cho …】
【Ký chủ, tái kiến…】
Bạch Chỉ tình cảm đặc biệt với hệ thống, nhưng vẫn cảm ơn nó chọn nàng, cho nàng một cơ hội trọng sinh. Nàng mỉm với quả cầu đen nhỏ sắp biến mất, “Tái kiến, quái vật nhỏ.”
Sau khi quả cầu đen nhỏ biến mất, Bạch Chỉ kiểm tra cửa hàng tích phân của , xác nhận mười vạn tích phân cuối cùng tài khoản mới yên tâm. Cộng thêm hai ngàn bảy trăm tích phân tích lũy đó, nàng giờ mười vạn hai ngàn bảy trăm tích phân.
Bạch Chỉ nhấp ba lô ở góc bên trái, bên trong hiện Hộp trữ thuốc, Hộp bảo quản tươi, Hộp trữ đồ 1 (Vải vóc), Hộp trữ đồ 2 (Lương thực), Hộp trữ đồ 3 (Nước). Đây đều là những thứ nàng đổi bằng tích phân trong hai năm qua, ngoại trừ Hộp trữ lương thực và Hộp trữ nước là cỡ trung, ba cái còn đều là cỡ nhỏ.
Trở về giao diện chính, Bạch Chỉ cuối cùng cũng tìm thấy thứ ở góc bên ba lô: hai tấm Vé xuyên thời gian, thể tự điều chỉnh thời gian xuyên về, hơn nữa là vé khứ hồi, nhưng thời gian khứ hồi cách mười năm.
Bạch Chỉ vô cùng hài lòng với hai tấm vé , đợi ở cổ đại đủ , nàng sẽ dẫn Tiêu Trạch Lan trở về tận thế mười mấy năm để du ngoạn.
Sáu ngày , đoàn hùng dũng trở về Tần An phủ. Bạch Chỉ về Vương phủ, chỉ sai đưa Bạch Minh Hiên trở về, còn thì trực tiếp đến phủ Lý Đan Thanh.
Lý Đan Thanh sinh con, là một bé trai, hôm nay đầy mười ngày tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
“Thằng bé thật trắng trẻo mềm mại quá!” Bạch Chỉ cẩn thận ôm lấy đứa trẻ.
Lý Đan Thanh : “Bây giờ thì trắng , lúc mới sinh đỏ hỏn như một con khỉ con , tệ.”
Bạch Chỉ tặc lưỡi một tiếng, đây chính là , giống hệt một đường tỷ của Bạch Chỉ năm xưa, miệng lời khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu hãnh mặt chẳng thể che giấu .
Vú nuôi bế đứa trẻ xuống, Bạch Chỉ ở trò chuyện một lúc với Lý Đan Thanh. Dù vẫn còn trong tháng cữ, nhưng thể thấy Lý Đan Thanh trạng thái , cảm giác hạnh phúc trong lòng nàng gần như tràn ngoài.
Bạch Chỉ mừng cho nàng, nhắc đến chuyện của Tiêu Tĩnh Vũ, đối phương cũng hỏi.
Thật .
Bạch Chỉ trò chuyện một lúc về, Lý Đan Thanh vẫn còn trong tháng cữ, cần nghỉ ngơi nhiều, đợi qua đầy tháng chuyện tiếp.
Bạch Chỉ khỏi phòng thấy Tiêu Tư Kỳ đang đợi ở ngoài cửa, vẻ mặt nàng bất an. Nàng khẽ thở dài trong lòng, với Tiêu Tư Kỳ: “Đi thôi, đến chỗ chuyện.”
Bạch Chỉ sải bước nhanh ngoài, Tiêu Tư Kỳ theo sát phía .
Vừa nội viện, Bạch Chỉ liền thẳng: “Tiêu Tĩnh Vũ g.i.ế.c chúng , mù mắt , giờ đang giam cầm trong Vĩnh An Vương phủ, nương của ngươi đang trông nom .”
“Cái gì!” Tiêu Tư Kỳ trợn tròn mắt, mơ hồ : “Sao … thế …”
“Ngươi xem ca ca của ngươi , cũng ở bên cạnh nương của ngươi, sẽ sai đưa ngươi qua đó, Tiêu Ngự cũng ở đó.”
“Được…”
Tiêu Tư Kỳ tâm thần bất định, chỉ nhanh chóng gặp ca ca và nương , bèn bước ngoài, nhưng còn khỏi cửa phòng dừng .
“Thím ơi,”
“Hửm?”
“Xin , xin thím…” Giọng Tiêu Tư Kỳ mang theo tiếng rõ ràng, nàng dám đầu, đối mặt với thím thế nào.
Lần Bạch Chỉ thực sự thở dài: “Chuyện liên quan đến ngươi, trở về chăm sóc nương ngươi cho .”
“Vâng, cũng phiền thím đừng chuyện cho dì mẫu, kẻo nàng đau lòng.”
“Ta , ngươi cứ yên tâm.”
Tiêu Tư Kỳ nhấc chân khỏi phòng, Bạch Chỉ cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Mười ngày , Tiêu Ngự trở về, chủ động đến với Bạch Chỉ về tình hình bên đó.
“Tĩnh Vũ và Chu Hoài Cẩn giam giữ riêng . Diệp Hoài An rằng nếu một c.h.ế.t, sẽ sống bằng c.h.ế.t.”
Bạch Chỉ thấy trạng thái của Tiêu Ngự vẫn , cũng yên tâm ít, bèn hỏi: “Kỳ nhi và đại tẩu thế nào ?”
“Đại tẩu ban đầu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, canh chừng Tĩnh Vũ cả ngày lẫn đêm, chỉ sợ Tĩnh Vũ nghĩ quẩn. Tĩnh Vũ lúc đầu chịu ăn uống, một lòng c.h.ế.t, đại tẩu thấy ăn, cũng ăn cùng . Tĩnh Vũ chịu nổi, đành bắt đầu ăn uống.”
Đương nhiên, cũng thể là do Diệp Hoài An uy hiếp. Chu Hoài Cẩn cùng Tiêu Tĩnh Vũ trọng sinh mấy , tình cảm chắc chắn là , e rằng Tiêu Tĩnh Vũ cũng lo lắng c.h.ế.t , Diệp Hoài An sẽ hành hạ Chu Hoài Cẩn.
“Sau khi Kỳ nhi đến, tinh thần đại tẩu hơn nhiều, Tĩnh Vũ cũng . À đúng , Chu Hoài Cẩn yêu cầu gặp Kỳ nhi, Kỳ nhi , gì, nhưng Chu Hoài Cẩn trông tinh thần cũng tệ, còn thể phế võ công của , một quản sự trong phủ, tiểu tư cũng .”
“Được, , ngươi cũng nghỉ ngơi .”
Tiêu Ngự , mà do dự về phía Bạch Chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-160-chinh-van-ket-thuc.html.]
“Sao , nhiều ngày như , vẫn còn nghĩ thông ?”
Tiêu Ngự lắc đầu, cúi gằm xuống đất.
“Tiêu Ngự, ngươi đây.”
Tiêu Ngự đến mặt Bạch Chỉ, “Tẩu tẩu, …”
Bạch Chỉ thiếu niên mà nàng coi như do nuôi lớn, trong lòng cũng cảm khái vạn phần,
“Lỗi ở ngươi, ngươi hề hại bất cứ ai, cũng với bất cứ ai, nên ngươi sai. Không cần bận tâm khác nghĩ thế nào, càng nên ôm lầm của khác .”
Tiêu Ngự Bạch Chỉ hồi lâu, ánh mắt dần trở nên trong sáng, gật đầu : “Ta , tẩu tẩu.”
Vĩnh Lịch hai mươi lăm năm, ngày hai mươi sáu tháng sáu, Vĩnh Lịch Hoàng đế Tiêu Hằng giá băng, hưởng thọ năm mươi sáu tuổi. Vĩnh Lịch Đế khi còn sống để di chiếu, Ngũ hoàng tử Tiêu Trạch Lan kế thừa hoàng vị.
Bạch Chỉ nhận chiếu chỉ trở về kinh đô khi là mùng bảy tháng bảy, chỉ hai ngày nữa là đến tiệc đầy tháng của nhi tử Lý Đan Thanh. Bạch Chỉ định đợi tiệc đầy tháng mới hồi kinh.
Nhi tử của Lý Đan Thanh tên húy là Lý Chiêu, tiệc đầy tháng hôm đó náo nhiệt, chỉ bộ quan viên Tần An phủ đều đến, mà Diệp Hoài An và Lý Dương còn dẫn theo ít võ tướng từ quân doanh đến nữa.
Món quà Bạch Chỉ chuẩn cho Lý Chiêu vẫn là vàng, là một chiếc chuông gió chế tác bằng vàng ròng, đó khắc các loại động vật hoạt hình, treo đỉnh giường thì vặn.
Lý Chiêu lúc mặc xong quần áo mới, đang chăm chú chiếc chuông gió.
Lý Đan Thanh đang gập một chiếc áo bông trẻ con tay, khóe miệng nở nụ nhạt, nàng lẩm bẩm với Bạch Chỉ,
“Đây là tiểu thư Thải Nhân gửi đến, một chiếc khóa vàng, hai chiếc áo bông. Áo bông rộng một chút, đợi đến mùa đông mặc thì .”
“Ừm, đại tẩu lòng .”
Nhìn vẻ hạnh phúc của Lý Đan Thanh, Bạch Chỉ vẫn kìm hỏi một câu: “Đan Thanh tỷ, ngày sẽ trở về kinh đô, tỷ cùng ?”
Lý Đan Thanh rõ ràng sững sờ một chút, dường như ngờ Bạch Chỉ hỏi như ,
“Nếu tỷ về kinh đô, thể giúp tỷ sắp xếp phận mới. Dù , đại ca mất, tỷ tái giá cũng là chuyện bình thường, gì che giấu. Còn về Lý Mộc, cũng thể để Tiêu Trạch Lan điều về kinh đô.”
Gà Mái Leo Núi
Suy nghĩ một chút, Bạch Chỉ bổ sung thêm một câu: “Lý Dương cũng .”
Lý Đan Thanh trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Thôi , kinh đô còn vương vấn nữa .” Sau đó tự thấy lỡ lời, bèn ngại ngùng với Bạch Chỉ: “Nếu nhớ Bạch Chỉ , sẽ thư cho , chỉ sợ đến lúc đó Hoàng hậu nương nương quá bận rộn, thời gian hồi âm cho .”
Bạch Chỉ để tâm đến lời trêu chọc của Lý Đan Thanh, nghiêm nghị : “Đan Thanh tỷ, nếu tỷ gặp khó khăn gì, cứ sai gửi thư cho , chỉ cần còn tại vị một ngày, nhất định sẽ giải quyết cho tỷ.”
Lý Đan Thanh cũng nghiêm nghị : “Được, đa tạ Bạch Chỉ .”
“Đan Thanh, đứa trẻ sắp bốc thăm , mặc quần áo xong ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Lý Dương.
“Mặc xong , đến ngay đây!”
Lý Đan Thanh bế đứa trẻ lên, cùng Bạch Chỉ bước ngoài.
Đại Tề triều ba trăm sáu mươi mốt năm, ngày hai mươi sáu tháng bảy, Bạch Chỉ và Tiêu Ngự sự hộ tống của Diệp Hoài An trở về kinh đô.
Đoàn đưa đến cổng Triều Dương, của Diệp Hoài An thể thêm nữa.
Người đón tiếp sớm đợi sẵn cổng Triều Dương, thái giám đầu thấy Bạch Chỉ và Tiêu Ngự xuống xe ngựa, lập tức tiến lên đón.
“Nô tài Đức Phúc tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Cửu hoàng tử.”
Các cung nhân phía ùn ùn quỳ rạp xuống đất, Bạch Chỉ chút quen, lập tức sai dậy.
Xem y phục, đầu hẳn là tổng quản thái giám loại đó, Bạch Chỉ thấy chút quen mắt,
“Ngươi là… tiểu thái giám năm xưa tuyên chỉ ?”
“Hoàng hậu nương nương thật tinh mắt, chính là nô tài.”
Tiêu Ngự khẽ với Bạch Chỉ: “Chính là đó, nhận của tẩu tẩu một nắm kim qua tử lớn đó.”
Bạch Chỉ nhướng mày: “Bây giờ là Hoàng hậu nương nương ?”
Không cử hành đại điển đăng cơ ?
Đức Phúc rõ Bạch Chỉ gì, chỉ cung kính : “Hoàng hậu nương nương mời lên Phượng Liễn.”
Bạch Chỉ lên Phượng Liễn, mới phát hiện Đức Phúc chỉ mang theo một cỗ kiệu: “Không của Tiêu Ngự ?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, hoàng tử trong cung phép kiệu liễn ạ.”
“Hoàng tẩu, theo bên cạnh là .”
Bạch Chỉ liếc Tiêu Ngự, mới cung đổi cách xưng hô ?
Chiếc Phượng Liễn do mười sáu khiêng vững vàng hơn nhiều so với Bạch Chỉ tưởng tượng, chừng một khắc , dừng cửa Phượng Nghi cung.
Bạch Chỉ xuống Phượng Liễn và cùng Tiêu Ngự .
“Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ đang cùng triều thần thương nghị sự việc đại điển đăng cơ, lát nữa sẽ đến.”
“Được, , ngươi lui xuống , bảo bọn họ cũng lui xuống.”
“Vâng.”
Đợi Đức Phúc dẫn cung nhân lui ngoài, Bạch Chỉ và Tiêu Ngự mới bắt đầu tham quan tòa cung điện .
Thấy Tiêu Ngự còn phấn khích hơn , Bạch Chỉ nhịn trêu chọc: “Tiêu Ngự, ngươi từ nhỏ sống trong cung, còn giống nhà quê hơn ?”
Tiêu Ngự để ý, “Trong cung và trong cung khác xa lắm, Phượng Nghi cung cũng từng đến mấy .”
Bạch Chỉ định trêu chọc thêm vài câu, thì thấy tiếng cửa cung điện đẩy , hai đồng thời về phía cửa,
“A Chỉ! A Ngự!”
Đại Tề triều ba trăm sáu mươi mốt năm, mùng sáu tháng tám, tân Hoàng Tiêu Trạch Lan đăng cơ, phong Bạch thị Chỉ Lạc Hoàng hậu, Hoàng Tiêu Ngự Hoàng thái , nữ nhi của Cựu Vĩnh An Vương Tiêu Tư Kỳ Chiêu Hoa quận chúa, phong địa Bắc Sơn phủ, chiếu chỉ hồi kinh.
【Toàn văn 】