Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 111: Vu oan hãm hại, tự rước lấy khổ

Cập nhật lúc: 2025-07-30 00:11:47
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Sinh giận dữ : “Chu Miễn, ngươi đừng hòng càn, căn bản hề trộm bạc của tiệm vải!”

Hắn ngay, nhất định là Chu Miễn đang hãm hại .

Đối phương ỷ là cháu ruột của lão bản, khắp nơi gây khó dễ cho , Vương Sinh thậm chí còn đắc tội với Chu Miễn từ khi nào.

Chu Miễn khinh thường chế giễu: “Ta tận mắt thấy, chuyện còn thể giả ?”

Hắn thích nhất cái vẻ Vương Sinh mắt mà .

Ngày , Vương Sinh trông xí, mặt là nốt đỏ, còn thể lấy việc trêu chọc để trò vui.

giờ đây, Vương Sinh chỉ đăng ký tham gia một cuộc thi y thuật nào đó, khi trở về thì những nốt đỏ mặt kỳ tích biến mất.

Điều khiến Chu Miễn trong lòng vô cùng khó chịu.

Vương Sinh trở nên tuấn tú, chính là xí nhất trong tiệm vải Gấm Tơ .

Không chỉ , mỗi ngày nhiều cô nương đến tiệm vải, để mua đồ, mà là để tận mắt chứng kiến dung mạo thật của Vương Sinh, xem tác dụng của cái gọi là sữa rửa mặt và thuốc trị mụn đó.

Cứ thế dần dà, Vương Sinh, kẻ mà ngay cả chó cũng chê, thoắt cái biến đổi thành nhân vật nổi tiếng trong tiệm vải Gấm Tơ, điều khiến Chu Miễn ghen tị đến chết, thề tìm cách khiến bại danh liệt, đuổi khỏi tiệm vải.

Kỷ Vân Đường bỏ lỡ nụ thầm khóe môi Chu Miễn, đây là biểu hiện của kẻ ăn cướp la làng.

Kỷ Vân Đường dám khẳng định, chuyện trộm cắp e là thoát khỏi liên quan đến Chu Miễn.

Nàng nhướng mày : “Ồ? Chứng cứ của ngươi chỉ dựa cái miệng của ngươi mà thể tùy tiện bịa đặt lung tung ?”

“Thế , ở đây một viên thuốc, thể kiểm tra ngươi rốt cuộc dối .”

“Nếu ngươi dối, sẽ bồi thường cho ngươi gấp năm bạc, còn nếu ngươi dối, ngươi hãy quỳ xuống đất tự vả ba mươi cái bạt tai, dập đầu xin Vương Sinh, cho đến khi tha thứ cho ngươi thì thôi, ngươi dám thử ?”

Chu Miễn viên thuốc màu đen trong tay Kỷ Vân Đường, trong lòng vô cùng khinh thường.

Nữ nhân đầu óc vấn đề chăng?

Một viên thuốc mà hù dọa , thật sự cho rằng là kẻ nhát gan ?

“Có gì mà dám, chúng rõ nhé, nếu dối, hôm nay Vương Sinh cuốn gói cút khỏi tiệm vải của .”

Kỷ Vân Đường đầu Vương Sinh, xem phản ứng của , thấy cắn răng kiên định : “Được, đồng ý với ngươi.”

Trong lòng quyết định mới, hôm nay bất kể thể thoát khỏi tội danh trộm cắp , tiệm vải Gấm Tơ cũng sẽ nữa.

Hắn tuy nghèo, nhưng nghèo chí khí, nơi tin tưởng , ở chỉ khiến lạnh lòng.

Thấy Vương Sinh đồng ý ngay, Chu Miễn vui sướng khôn xiết, lấy viên thuốc từ tay Kỷ Vân Đường, một ngụm nuốt xuống.

Rất nhanh, một cảnh tượng khiến tất cả há hốc mồm kinh ngạc xảy .

Chỉ thấy Chu Miễn đột nhiên lảo đảo vài bước, như thể uống rượu giả, chỉ mũi Chu lão bản bắt đầu ba hoa:

“Chu Thuận, của ơi, đầu to tai lớn, trông thật xí, y như con cóc trong ruộng , , mỗi ngày cái mặt tròn xoe như bánh bao của thấy buồn nôn, mỗi ngày còn với , ép học sách tính sổ sách, ghét sách nhất ?”

“Mỗi ngày chỉ cần thấy hàm răng ố vàng của , ngay cả cơm cũng ăn nổi, mà còn giả vờ ngoan ngoãn lời để lấy lòng , điều vì gia sản của phong phú, trong tay tiền .”

“Nếu đối với , còn cho bạc tiêu xài, sớm đây , ai mà mỗi ngày quản thúc, chẳng qua là vì bản thiếu gia trúng tiền của mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-111-vu-oan-ham-hai-tu-ruoc-lay-kho.html.]

Chu lão bản , suýt chút nữa phun một ngụm máu.

Chu Miễn từ nhỏ cha Mẫu song vong, bản vì lý do sức khỏe mà thể con nối dõi, nên đón Chu Miễn về nuôi dưỡng như con ruột của .

Ngay cả khi Chu Miễn , Chu lão bản cũng nghĩ rằng khi mất , sẽ truyền bộ gia sản cho .

Không ngờ, thứ súc sinh sớm bộc lộ suy nghĩ chân thật nhất trong lòng , lúc mới , hóa vẻ khiêm nhường ôn hòa thường ngày của Chu Miễn đều là giả vờ.

Miệng thì luôn gọi , nhưng trong lòng , chỉ là gia sản và tiền bạc của mà thôi.

Nếu tận tai thấy, Chu lão bản quả thực thể tin , đây chính là đứa cháu mà thương yêu mười mấy năm, là một kẻ vong ân bội nghĩa như .

Chưa đợi Chu lão bản nổi giận, Chu Miễn đầu lảo đảo đến mặt Vương Sinh, khinh thường chế giễu:

“Vương Sinh, đồ ngu ngốc nhà ngươi, mỗi ngày chăm chỉ tận tụy việc cho Chu Thuận thì ích lợi gì, hai lạng bạc mỗi tháng cho ngươi, đủ để ngươi mua một bộ quần áo ăn một bữa lớn ?”

“Đừng tưởng mặt ngươi lành lặn thì giỏi giang lắm, mỗi ngày bao nhiêu cô nương vây quanh ngươi, bản thiếu gia bảo ngươi lén lấy chút bạc từ sổ sách mà ngươi cũng chịu, nếu , thì sẽ khiến ngươi mất cái việc .”

“Cậu ghét nhất những kẻ trộm cắp, chắc ngươi còn nhỉ, hai mươi lạng bạc đó là bản thiếu gia lấy, đắc tội với bản thiếu gia, chính là khiến ngươi bại danh liệt, nhất là để đánh c.h.ế.t ngươi…”

Lời còn dứt, một tiếng tát vang dội giáng xuống mặt Chu Miễn, Chu lão bản giận tím mặt rống lên với :

“Chu Miễn, ngươi cái thứ súc sinh bằng cầm thú, ngươi đang cái gì ?”

Chu Miễn đánh cho ngớ , chớp chớp mắt, chút nghi hoặc Chu lão bản.

“Cậu, đánh con?”

Hắn , nhớ gì cả?

Còn nữa, ánh mắt những xung quanh kỳ lạ ?

Cứ như chuyện gì tày trời ?

“Chu Miễn, ngươi còn giả vờ với lão tử , lão tử nuôi ngươi như con ruột, mà ngươi trúng tiền của lão tử, còn dám mặt nhiều như mà chửi lão tử, cái thứ vô lương tâm nhà ngươi, xem lão tử hôm nay cha Mẫu ngươi dạy dỗ ngươi!”

Chu lão bản giơ tay lên định tát , bên tai Kỷ Vân Đường cất tiếng lạnh lùng:

“Chu lão bản, dù ngươi dạy dỗ Chu Miễn, bản Vương phi cũng ngăn cản, nhưng ngươi để Chu Miễn tiên xin Vương Sinh!”

Bàn tay Chu lão bản đang giơ lên khẽ khựng , buông xuống cũng , buông xuống cũng xong.

Hắn Chu Miễn đang quỳ đất run như cày sắn, gông xiềng tình trong lòng lúc như một lưỡi d.a.o sắc bén xé toạc, trái tim cũng vỡ thành từng mảnh.

Bị cận nhất đ.â.m một nhát, cảm giác quả thực dễ chịu chút nào.

Tuy nhiên, cũng cảm ơn Kỷ Vân Đường, nếu nàng tay, e rằng sẽ mãi Chu Miễn lừa gạt, đến lúc gia sản tính kế cũng .

Chu lão bản trong lòng hận sắt thành thép, cuối cùng buông tay xuống, thèm Chu Miễn thêm một nào nữa, lưng .

“Phạm thì quả thật đáng phạt, Dạ Vương phi cứ tự nhiên.”

Nhìn bóng lưng dứt khoát của Chu lão bản, Chu Miễn hoảng sợ, vội vàng gọi to: “Cậu, quan tâm đến Miễn nhi nữa ?”

Đổi chỉ là một tiếng thở dài thất vọng.

Loading...