Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 86: Hai kẻ oan gia đấu khẩu

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:50:32
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Gió xuân lượn qua mái tóc, khăn voan đỏ, tặng thêu cho ..."

Giai điệu nhẹ nhàng du dương, tựa như dòng nước chảy róc rách, uyển chuyển động lòng .

Tư tưởng đều như tiếng hát của nàng dẫn dắt đến cảnh tượng thật, từ nhà bên bờ cầu, đến cảnh cô nương tặng thêu cho tình lang.

Xuân du, hạnh hoa đầy đầu.

Thiếu niên nhà ai đường, phong thái ngời ngời.

Tình cảnh , thật sự quá , ai ngây ngất chứ?

Lạc Thiên Tuyết ngây , nàng cứ múa mãi, chợt nhận tất cả mặt hầu như đều đang Kỷ Vân Đường, căn bản ai chú ý đến nàng.

lúc , giai điệu của Kỷ Vân Đường đột nhiên tăng tốc.

"...Sẽ xóa tan bao thăng trầm, vẫn nhớ rõ dung nhan ..."

—— Bài hát chọn lọc từ đoạn "Hồng Chiêu Nguyện".

Tiếng hát của Kỷ Vân Đường uyển chuyển ngọt ngào, phần cao trào tăng tốc cực nhanh, động tác vũ đạo của Lạc Thiên Tuyết cũng bắt đầu điều chỉnh theo sự đổi giai điệu của nàng.

Ban đầu nàng cảm thấy tiết tấu đều trong tay , nhưng dần dần, động tác của Lạc Thiên Tuyết thể theo kịp giai điệu của Kỷ Vân Đường, bắt đầu lúng túng chân tay.

Đột nhiên, Lạc Thiên Tuyết một pha sơ suất, chân trái giẫm lên chân ngã xuống đất, chiếc ô giấy dầu trong tay cũng bay vút ngoài.

Tiếng hát của Kỷ Vân Đường cũng kết thúc đúng lúc .

Một đang bết bát mặt đất, một thì thẳng thướt tha, hai so sánh sự chênh lệch rõ ràng.

Ai thắng ai thua, kết quả hiển nhiên.

Mọi từ cảm giác đắm chìm bừng tỉnh, lời khen ngợi dành cho Kỷ Vân Đường, càng như sóng biển, liên tục ngừng.

"Dạ Vương phi hát thật sự quá , thần nữ từng qua giai điệu và lời nhạc nào đến thế."

" , quá mới mẻ và độc đáo, nếu cơ hội, cũng học theo, đợi đến khi gia phụ mừng thọ sáu mươi tuổi, sẽ hát mặt các vị khách quý, nhất định sẽ kinh ngạc cả hội trường, Dạ Vương phi bằng lòng dạy ."

Lạc Khinh Ca ngẩng đầu, mặt đầy đắc ý, "Ta Tam tẩu lợi hại mà, các ngươi còn tin, bây giờ bản lĩnh của nàng chứ?"

"Có còn coi thường Tam tẩu , cho rằng Tam tẩu xứng đệm đàn cho nàng , nàng bây giờ là đau vì ngã, đau mặt?"

Giọng Lạc Khinh Ca lanh lảnh xen lẫn vài phần mỉa mai, thấy Lạc Thiên Tuyết ngã chật vật như , nàng như thể thấy tiểu nhân trong đầu chống nạnh ha hả.

Lạc Khinh Ca cảm thấy, nàng bao giờ hả như , tất cả đều nhờ Kỷ Vân Đường.

Lạc Thiên Tuyết một Tam tẩu như , trân trọng, còn khắp nơi đối đầu với Kỷ Vân Đường, trong đầu nàng là nước ?

Lạc Thiên Tuyết Lạc Khinh Ca mỉa mai, trong lòng hận đến chết, nàng rạp đất, ngẩng đầu cũng , cúi đầu cũng xong, ánh mắt khinh bỉ nàng cứ lởn vởn mãi tan, khiến nàng tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Đáy mắt Lệ phi lóe lên một tia lạnh lẽo, biến mất trong chớp mắt, khuôn mặt xinh lập tức hiện lên một chút lo lắng.

Nàng dậy, hiệu cho Kiếm Lan bên cạnh, giọng điệu sốt ruột : "Kiếm Lan, mau đỡ Thập công chúa dậy, xem nàng ngã ở ."

Kiếm Lan lời, nhanh liền tới đỡ Lạc Thiên Tuyết dậy, khi ngang qua Kỷ Vân Đường, Lạc Thiên Tuyết ánh mắt sắc bén chằm chằm nàng, buông xuống một câu cay nghiệt.

"Kỷ Vân Đường, ngươi cứ chờ bản công chúa đó! Hôm nay chịu khuất nhục, ngày nhất định sẽ khiến ngươi gấp bội trả!"

Khóe miệng Kỷ Vân Đường giật giật, Lạc Thiên Tuyết ngã xuống thì liên quan gì đến nàng, nàng hề chạm nàng , cũng hề đánh nàng .

Nếu trách, chỉ thể trách vũ nghệ của nàng tinh xảo, tùy tiện đổi một bài hát là nàng múa .

Kỷ Vân Đường lười biếng quan tâm Lạc Thiên Tuyết, nàng nắm tay Lạc Khinh Ca, về chỗ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-86-hai-ke-oan-gia-dau-khau.html.]

"Khinh Ca, chúng thôi."

Lúc , Tạ Lưu Tranh đột nhiên xuất hiện, chặn đường hai .

Hắn phóng túng, đầy hứng thú Kỷ Vân Đường, giọng điệu tùy tiện nhưng cũng cung kính.

"Vừa đa tạ Dạ Vương phi tay giúp bản thế tử giải vây, ân tình của nàng, bản thế tử ghi nhớ, ngày khác cơ hội nhất định sẽ trả."

Kỷ Vân Đường còn kịp gì, Lạc Khinh Ca khẽ ngẩng cằm, mặt đầy kiêu ngạo .

"Tạ thế tử của Vinh Quốc Công phủ đúng ? Nghe ngươi là một công tử bột bất tài vô học, bản lĩnh gì chỉ sống chờ chết, còn là kẻ khố một kinh thành."

"Ngươi đừng tự đa tình, Tam tẩu thể giúp hạng như ngươi giải vây chứ, nàng rõ ràng là đang giúp bản công chúa hả , ngươi cái tên tiểu du côn đầu đường xó chợ nhất nên tránh xa Tam tẩu một chút, đừng hư Tam tẩu bụng của ."

Kỷ Vân Đường: "..."

Tạ Lưu Tranh: "..."

Nói là công tử bột bất tài vô học, kẻ khố một kinh thành đều thể nhịn.

Lạc Khinh Ca là tiểu du côn đầu đường xó chợ, thì nhịn nổi !

Tạ Lưu Tranh định thần khẽ khịt mũi, ánh mắt chậm rãi rơi nàng.

"Cửu công chúa, ngươi từng thấy tiểu du côn nào bên ngoài, ngoại hình tuấn vô song, nụ phong lưu phóng khoáng, khí chất thanh nhã tôn quý như bản thế tử ?"

"Nếu , bản thế tử sẽ hầu cho , ngươi thể tìm cho xem ?"

Lạc Khinh Ca liếc mắt một cái, "Ngươi tìm thì tự ngươi mà tìm, bản công chúa rảnh rỗi giúp ngươi tìm, thời gian , bản công chúa thà ở bên cạnh Tam tẩu yêu của còn hơn."

"Ruồi bu trứng nứt, ngươi thể thu hút hạng như Lạc Thiên Tuyết, bản ngươi chắc chắn cũng lành gì."

Tạ Lưu Tranh: "???"

Đây là lý lẽ cùn gì chứ?

Lạc Thiên Tuyết thích , thì liên quan gì đến , chẳng nàng vẫn luôn trốn tránh đối phương ?

Tạ Lưu Tranh nghiến răng, đầu tiên trải nghiệm cảm giác một nữ nhân chọc tức đến đau lòng.

trớ trêu , đối phương rõ ràng lẽ , giải thích, e rằng cũng sẽ càng càng sai.

Ngay lúc , Kỷ Vân Đường cất lời, giọng nàng ôn hòa.

“Khinh Ca, thể chỉ bề ngoài. Ta thấy Tạ Thế tử , thể lấy lời khác để phán xét một . Mọi chuyện đều cần tự dụng tâm nhận, mới thể đó rốt cuộc là .”

Lạc Khinh Ca Kỷ Vân Đường giúp Tạ Lưu Tranh đỡ, kinh ngạc cảm thấy chút oan ức trong lòng.

“Tam tẩu, bộ dạng lêu lổng như thế, chỗ nào giống ?”

“Muội còn tự trèo cây bắt chim gãy tay ? Lớn chừng mà vẫn mấy chuyện ấu trĩ đó, bổn công chúa thấy chính là tâm trí trưởng thành, vẫn còn tự coi là trẻ con!”

“Nếu Vinh Quốc Công Phủ chống lưng cho , thì với khả năng cứ mười ngày gây một họa lớn, ba ngày gây một họa nhỏ của vị Tạ Thế tử , e rằng cả trăm năm tích lũy của Vinh Quốc Công Phủ cũng sẽ phá sạch!”

Tạ Lưu Tranh: “…”

Khả năng gây họa của mạnh đến thế ?

Hắn tự ?

Hơn nữa, tự trèo cây bắt chim gãy tay, đó chẳng qua là lời dối để lừa Lạc Thiến Tuyết thôi mà?

Nếu thế, nàng đồng ý để Kỷ Vân Đường lên ?

Loading...