2
Mãi đến khi bà nội từng chữ từng lời, kiên định và nghiêm túc : “Không , Mạt Nhi,   bà thương con.”
Những ngày tháng  đó, hai từ “” trở nên trống rỗng trong thế giới của .
 chuyển đến học trường tiểu học ở thị trấn, bà nội ban ngày  giúp việc cho  , tối đến  thắp đèn  thêm việc thủ công ở nhà để lo cho  ăn học và sinh hoạt.
Cuộc sống tuy eo hẹp, nhưng bà nội chăm sóc   chu đáo, ân cần,  thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc hơn cả những ngày còn ở nhà   .
 cũng bắt đầu lao  học, thành tích dần dần tiến bộ.
Trước đây, sở dĩ  học hành làng nhàng là vì ngoài giờ học, trong khi Tô Mân bận rộn với đủ thứ lớp học thêm, thì    ở nhà rửa bát, giặt giũ,  đủ  việc nhà.
Tô Mân tối đến  thể lên giường  ngủ đúng giờ, còn  thì  theo   ngoài bán đồ nướng vỉa hè, giúp  rửa rau, xiên que, bưng đĩa.
Thế nên, vì thiếu ngủ,  thường xuyên uể oải, gà gật trong lớp, kết quả học tập tụt dốc  phanh,  mặc kệ luôn.
Tất cả là do sự thiên vị của  . Rõ ràng hai chị em là cặp song sinh giống  như đúc,  mà từ nhỏ bà  cưng chiều Tô Mân hơn.
Mẹ   mê tín, bà tin chắc rằng đứa trẻ nào mới   mà gọi “” đầu tiên thì   sẽ hiếu thảo hơn, gần gũi  hơn, và cũng thông minh hơn.
Không may là, tiếng đầu tiên  gọi  là “bố”.
Còn Tô Mân thì gọi “”.
Kể từ đó, sự chú ý của   bắt đầu nghiêng hẳn về phía Tô Mân.
Tô Mân cũng quả thật  phụ lòng ,  khéo ăn khéo , thành tích học tập  luôn ở mức khá giỏi.
Dưới sự “tỏa sáng” của Tô Mân,  trở thành một bà chị  tính toán chi li, bụng  hẹp hòi và  hiểu chuyện.
Trong ký ức của ,  một   sâu đậm.
Hôm đó,  khi    ngoài, Tô Mân  lẻn  phòng .
Nó vẫn thường  , cứ nhân lúc  vắng nhà là  lén đeo trang sức, dùng trộm mỹ phẩm của .
 cũng chẳng để ý, coi như chuyện thường ngày.
Mãi mấy hôm ,   phát hiện chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy trong hộp trang sức   gãy  đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gao-nep-gao-te/chuong-2.html.]
Mẹ  nổi khùng, gào thét điên cuồng xông  phòng của  và Tô Mân: “Đứa nào  phòng tao,  vỡ vòng ngọc của tao!”
  chiếc vòng đó,   quý nó lắm,   là của bà cố ngoại truyền cho bà ngoại,  bà ngoại  truyền cho .
Tô Mân từng  phòng , theo phản xạ,   về phía nó.
 còn  kịp mở miệng, Tô Mân  mang ván giặt đồ , quỳ xuống đất, mặt mày thành khẩn: “Mẹ ơi, con xin , là chị  cẩn thận  vỡ, chị bảo con giấu giúp nên con mới   cho … Mẹ ơi,  đừng trách chị, chị   , chị  cố ý  ạ.”
“Tô Mân, mày  láo! Rõ ràng là mày lén  phòng …”  mới   nửa câu   một cái tát trời giáng cắt ngang.
 cảm nhận  má  lúc đó chắc chắn  sưng vù lên ngay tắp lự,  rát  nóng.
Ôm má,   dám tin  .
Nước mắt lưng tròng, nhưng  vẫn bướng bỉnh  cho nó rơi xuống.
Mẹ  tức đến đỏ mặt, buột miệng mắng: “Tô Mạt, mày  điều một chút ! Em mày còn  thanh minh giúp mày, còn mày,  chị kiểu gì mà chỉ  đổ tội cho em? Mày cũng  còn nhỏ nữa,  chút liêm sỉ nào  hả?”
“Con   con  ! Mẹ, chẳng lẽ con   con gái  ? Mẹ  thể tin con một chút thôi ?”  nghiến răng gào lên.
Mặt đau, mà lòng còn đau hơn, tủi  hơn.
Người  mặt là  ruột của  cơ mà, tại  cùng là con gái mà    thể đối xử phân biệt như ?
Tô Mân vẫn quỳ đó, vẻ mặt đáng thương, mắt rưng rưng lệ: “Mẹ ơi,  nguôi giận , cứ coi như là con  ,  cứ trách con hết, đừng giận chị nữa.”
Ngừng một chút, nó ngẩng đầu  ,  vẻ khuyên nhủ: “Chị, chị đừng chọc  giận nữa. Bố   xa vất vả, một   cực khổ nuôi hai chị em    dễ dàng gì .”
3
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 khịt mũi  khẩy: “Mẹ vất vả, nên   chịu tội  cô ? Rõ ràng là cô  sai, cô  những lời   thấy chột  ?”
“Đủ ! Có ai  chị như mày ? So với mày, tao tin lời Tô Mân hơn.” Câu  của  như một lời phán quyết cuối cùng, dù    gì  nữa, bà vẫn tin Tô Mân hơn.
Bà đỡ Tô Mân dậy, chỉ  cái ván giặt,  lệnh cho : “Tô Mạt, tối nay mày đừng ngủ nữa, quỳ ở đây mà kiểm điểm cho tao!”
Biết giải thích cũng vô ích,  cũng lười tốn thêm nước bọt.
  im tại chỗ,  nhúc nhích.