Mẹ  thấy  chắc càng tức hơn, dùng sức ấn vai , bắt  quỳ xuống ván giặt.
Sức của một đứa trẻ,   lớn, yếu ớt vô cùng.
“Tao  cho  dậy thì   . Tô Mân, mày trông chị mày cho tao.” Dứt lời,   bỏ  một mạch.
Tô Mân hả hê nhún vai,  với theo bóng lưng : “Mẹ ơi, con sẽ khuyên chị thêm, chị     mà…”
Đêm đó,  thật sự  quỳ  nền đất, quỳ suốt cả đêm.
Những ký ức tương tự như , còn  nhiều.
Ví dụ như chuyện chia táo,  nào Tô Mân cũng tỏ vẻ hào phóng nhường quả táo to ngon hơn cho , còn  thì chọn quả nhỏ.
Mẹ  thấy thế,  nào cũng khen Tô Mân hiểu chuyện, rộng rãi, nhưng kết cục cuối cùng thường là quả táo to thuộc về Tô Mân, còn quả nhỏ thì của .
Mấy mánh khóe vặt vãnh ,     , chỉ là  khinh thường  thèm .
Có lẽ nếu ngày đó  học theo Tô Mân, giả tạo “ xanh” một chút,  cũng sẽ cưng chiều  hơn.
 đó là  ruột của  mà, ngay cả  mặt  ruột cũng  giả tạo mới mong sống  hơn ? Thứ tình thương như ,   cũng chẳng .
Năm mười sáu tuổi,  đỗ  trường chuyên  thành phố với thành tích xuất sắc, bà nội cũng theo  từ quê lên thành phố ở.
Ngày nhận  giấy báo trúng tuyển,  vui sướng ôm chầm lấy bà: “Bà ơi, giờ cháu học trường chuyên ,   cháu thi đỗ đại học, cháu  thể tự kiếm tiền, lúc đó bà cứ ở nhà hưởng phúc với cháu nhé.”
Bà nội  ,   khép  miệng.
 cứ ngỡ cuộc sống của chúng  sẽ ngày càng   hơn, nhưng  lẽ ông trời  thích trêu ngươi , cứ  những lúc cuộc đời  đang êm đềm thuận lợi, ông  thích ném cho  vài cú sốc bất ngờ.
Trên đường   giúp việc cho chủ nhà ở thành phố, bà nội  một chiếc xe máy tông , nứt xương cột sống nghiêm trọng,    đưa  bệnh viện.
Nhà chúng     lớn nào khác, bà nội chỉ  , và  cũng chỉ  bà nội.
Lúc cô giáo đến báo tin,  vẫn đang trong giờ tự học buổi tối.  bịt miệng chạy  khỏi lớp, đến khi  khỏi cổng trường mới dám bật  nức nở,  cắm đầu cắm cổ chạy như điên đến bệnh viện.
Lúc đó  sợ lắm, sợ tai nạn của bố hồi nhỏ sẽ  tái diễn trong đời .  sợ lắm, sợ ông trời  khi cướp mất bố , giờ   cướp  cả bà nội của  nữa…
Khi  đến bệnh viện, mới  tài xế xe máy gây tai nạn cho bà nội  bỏ trốn. Thời đó, camera giám sát  đường  nhiều, chẳng hề   mặt tài xế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gao-nep-gao-te/chuong-3.html.]
Chủ nhà nơi bà nội   việc,  bà  phẫu thuật, cũng   chịu trách nhiệm, dúi cho bà hai trăm tệ   mất.
“Mạt Nhi, bà  , con  gọi xe ,  về nhà, bà  cần mổ .” Bà nội yếu ớt   giường bệnh, cố gượng .
Nước mắt  lã chã rơi,  lắc đầu quầy quậy.
Thật    rõ, bao năm nay nhà  túng thiếu đến mức nào. Lương giúp việc của bà chỉ  đủ đóng học phí và sinh hoạt phí cho .
Từ quê chuyển lên thành phố  tiêu gần hết  tiền tiết kiệm của bà.
Hai vạn tệ tiền phẫu thuật, đối với nhà    lẽ là chuyện nhỏ, nhưng với  lúc đó, nó như một gánh nặng ngàn cân.
 cũng  nhớ nổi, tối hôm đó,   lạy lục bao nhiêu , bao nhiêu .
 tìm gặp hết y tá, bác sĩ, thậm chí cả viện trưởng bệnh viện, van xin họ châm chước, phẫu thuật cho bà  .
4
Bệnh viện   tổ chức từ thiện, viện trưởng chỉ đồng ý cho bà  điều trị bảo tồn bằng thuốc ,  bảo  mau về nhà xoay tiền.
Cũng  ,   gặp    xa cách  lâu của .
 gọi   bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng mới xin   điện thoại và địa chỉ của  từ một  dì  quan hệ khá  với bà.
Nực  thật, con gái ruột  tìm   mà    hỏi han  ngoài.
 gọi cho , máy  kết nối,  mới   là Tô Mạt thì đầu dây bên   dập máy.
Bà  ghét  đến mức nào chứ? Chắc là   tìm thì chẳng  chuyện gì   .
Nếu   vì bà nội,  cũng chẳng  tìm bà , nhưng lúc ,  thật sự  hết cách.
 bắt xe khách đường dài  ngay trong đêm, sáng sớm hôm  thì đến  địa chỉ hiện tại của .
Lúc gõ cửa,   mở là Tô Mân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!