Tám năm  gặp, nó  trổ mã xinh , duyên dáng.
Từng sợi tóc như  chăm chút kỹ lưỡng, mái tóc đen dài thẳng mượt  cài chiếc kẹp tóc màu hồng, dịu dàng xõa  vai.
Nó mặc một chiếc váy liền trắng tinh tươm, chân  đôi giày da dê xinh xắn.
Còn  lúc , trong bộ đồng phục xanh trắng, mái tóc đuôi ngựa buộc vội vàng  thể bình thường hơn.
Ngồi xe cả đêm, cả   tả tơi, lôi thôi.
Một lúc lâu , nó mới như nhận  , với gương mặt giống  y đúc, ngạc nhiên hỏi: “Mày là Tô Mạt ? Có chuyện gì ?”
So sánh hai đứa,  trông thật khó xử và quê mùa.
  chẳng còn tâm trí  mà để ý chuyện khác, chỉ vội vàng : “Bà nội  xe tông , cần phẫu thuật, tao   tiền, tao …”
“Mày  tiền ?  chuyện đó thì liên quan gì đến nhà tao?” Tô Mân lạnh lùng cắt lời .
“Đó cũng là bà nội của mày, là  ruột của bố đấy! Tô Mân, mày quên  , hồi nhỏ bà cũng từng bế mày, thương mày mà!”   kìm  mà hét  mặt nó.
Tô Mân vẫn dửng dưng,  đầu  trong nhà gọi: “Mẹ ơi, Tô Mạt đến tìm  xin tiền kìa.”
Mẹ   ngủ dậy, thò đầu  từ phòng ngủ, uể oải liếc  một cái: “Tao   tiền. Bố mày c.h.ế.t bao nhiêu năm , bà nội mày với tao chẳng còn một xu quan hệ nào hết.”
Hai năm đầu  khi  dắt Tô Mân ,  thường xuyên mơ thấy bà.
Trong mơ,   hỏi bà   bao nhiêu …
“Mẹ ơi, tại    bỏ rơi con? Tại    chọn Tô Mân, bỏ rơi con? Mẹ ơi,    thật sự  thích con, ghét con đến thế ? Mẹ ơi, con   là con ruột của  ?”
Mẹ trong mơ  bao giờ trả lời ,  cứ thế đuổi theo bóng lưng bà, chạy mãi, chạy mãi   mệt…
Cho đến khi giật  tỉnh giấc, gối của   ướt đẫm.
Thời gian trôi qua,    mơ thấy bà ít dần,  lúc  thậm chí còn quên mất rằng,  thế giới ,  vẫn còn một  .
Thu suy nghĩ ,  hít một  thật sâu, mặt  cảm xúc  : "Kể cả bà nội  còn quan hệ gì với  nữa, thì khoản tiền tuất của bố con năm đó, con và bà nội chắc chắn  phần,   nên trả  một phần ?"
"Nuôi em mày  tốn tiền ? Khoản tiền tuất đó tao tiêu hết từ lâu . Mày cút nhanh , sáng sớm tinh mơ  đến gây xui xẻo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gao-nep-gao-te/chuong-4.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẹ  nháy mắt với Tô Mân, cánh cửa ngay  đó đóng sầm .
"Bà nội giờ thật sự cần  tiền  để phẫu thuật, coi như con vay   ? Hai vạn tệ, con chỉ cần hai vạn tệ thôi,   con nhất định sẽ trả …"
  ngoài cửa, đập cửa thật mạnh.
 dù   đập cửa thế nào, van xin  , họ cũng  đáp .
"Tô Mân, bà nội cũng là bà nội của em, bà cũng là   của em mà?"
"Mẹ, con xin  đấy, con quỳ xuống lạy ,  ? Mẹ giúp con với…"
"Nếu   hết cách , con thật sự  đến  phiền hai  . Xin hai  đấy…"
    quỳ ngoài cửa,  ngừng dập đầu với những  trong nhà.
5
Cuối cùng,  cũng  lay chuyển  trái tim sắt đá của  và Tô Mân.
Mẹ  gọi bảo vệ của khu nhà đến,  rằng  đang quấy rối họ,  đuổi  .
Qua cánh cửa,  những lời cay nghiệt của  vọng  từ bên trong,    tuyệt vọng. "Mẹ, đây là  cuối cùng con gọi  là . Tạm biệt,  bao giờ gặp  nữa."
Ngồi  chuyến xe đường dài trở về, lòng  tuyệt vọng, thậm chí  nghĩ đến nhiều cách liều lĩnh để kiếm tiền, việc học hành chắc chắn là  thể tiếp tục  nữa.
Khi đến bệnh viện,    bác sĩ     đóng tiền phẫu thuật và viện phí cho bà nội .
Bà nội  ở trong phòng phẫu thuật.  vội vàng chạy tới,  chiếc ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, một bóng dáng mảnh khảnh đang  đó, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng giống hệt .
Khi  bước tới, cô gái  ghế  đầu . Gương mặt đó  quen, là Lâm Hạ, học sinh lớp năng khiếu nghệ thuật của lớp .
Cậu  nháy mắt với : "Đừng cảm kích tớ quá, hôm qua tớ đau bụng,  ngang qua bệnh viện, thấy  ở đó  lóc van xin đủ kiểu, thật sự sợ   đến ngất , nên là... tiện tay giúp thôi mà."