Cái "tiện tay giúp thôi mà" của  , chính là  ứng  hơn hai vạn tệ tiền phẫu thuật cho bà nội .
Một  bạn học  mấy  thiết,  sẵn lòng giúp đỡ  trong lúc , còn  ruột của , phản ứng đầu tiên  là đuổi  cút .
"Cảm ơn , Lâm Hạ." Ngàn lời   nhưng nghẹn  ở cổ họng. Món nợ ân tình lớn ,  nợ Lâm Hạ . Vì ,  , dù cho tất cả   đều  hiểu Lâm Hạ,  cũng sẽ luôn  về phía  .
Sau ca phẫu thuật, bà nội bình phục và xuất viện.
"Đụng d.a.o kéo thì  kiêng cữ cả trăm ngày", bà nội tạm thời  thể   thuê , cuộc sống của hai bà cháu  càng eo hẹp, túng thiếu.
May mà lúc đó  Lâm Hạ giúp đỡ. Mỗi   ngại ngùng từ chối,   đều chỉ  cho qua: "Cậu học giỏi hơn tớ, tớ là học sinh cá biệt, dù  cũng mặc kệ đời ,      kiếm tiền nuôi tớ."
Cũng trong  thời gian đó,  và Lâm Hạ trở thành bạn  chí cốt.
Bố    ly hôn năm ngoái, cả hai bên đều   đoái hoài đến  , chỉ đưa cho một khoản tiền để tự sống một  ở ký túc xá.
Dù bố  ly hôn, nhưng    thiếu tiền, chỉ thiếu tình thương thôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lâm Hạ học thật sự  .  thường xuyên kèm cặp, thúc giục   cố gắng, nhưng   luôn tỏ vẻ  quan tâm, lúc học thêm cũng chẳng tiếp thu  gì.
Thầy cô  thích  , còn bảo  cũng nên tránh xa loại học sinh cá biệt , kẻo  ảnh hưởng .
Là một học sinh luôn ngoan ngoãn, đây là  đầu tiên   trái lời thầy cô, từ chối  chút do dự: "Thưa thầy/cô, em và Lâm Hạ là bạn  nhất."
Ba năm cấp ba, thành tích của  luôn  định,  đầu lớp.
Thành tích của Lâm Hạ cũng   định – luôn luôn đội sổ. Thầy cô dứt khoát "đày"   xuống bàn cuối cùng của lớp.
"Sau  nếu  đỗ đại học, tớ  nhặt ve chai!" Lâm Hạ chẳng hề để tâm,  đùa tự giễu.
Dù Lâm Hạ  tiếp thu ,  vẫn kiên trì kèm cặp cho  .
Trước kỳ thi đại học, Lâm Hạ vì chơi điện thoại trong ký túc xá mà  giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang, mắng   xối xả: "Suốt ngày ôm điện thoại chơi,   thì  nên trò trống gì!"
Lâm Hạ chẳng coi  gì,  khi cãi  một trận to với giáo viên thì đùng đùng bỏ  khỏi trường.
Cậu  bỏ thi đại học, cuối cùng ngay cả bữa cơm chia tay bạn bè cấp ba cũng  đến.
Có bạn học khuyên : "Tô Mạt, Lâm Hạ là cái đứa  dốt  vô tích sự,  suốt ngày chơi với nó, sẽ chẳng  kết cục   ."
" đấy, nó còn dám cãi  với giáo viên, tớ  từng thấy học sinh nào ngông cuồng như ."
"Haha,   bọn  học đại học , nó   đang nhặt ve chai ở xó xỉnh nào nữa."
Mấy bạn học nhao nhao bàn tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gao-nep-gao-te/chuong-5.html.]
 lập tức đập đũa,  bật dậy rời khỏi chỗ: "Thảo nào Lâm Hạ   đến, là vì miệng các  thối quá! Tớ sắp  các  hun c.h.ế.t  đây . Lần  các   đường, nhớ súc miệng  hãy  chuyện nhé."
6
Sau khi rời khỏi buổi họp lớp,  tìm thấy Lâm Hạ ở một khách sạn gần trường.
Cậu  ôm điện thoại,  dài  sofa, vẻ mặt uể oải.
"Hạ Hạ,   thi đại học,   định  gì?"  mua đùi gà nướng mà   thích ở cổng trường, đưa cho  .
Lâm Hạ nhún vai, khóe miệng nhếch lên một nụ   phần chua chát: "Bố  tớ lâu lắm   cho tớ tiền. Kể cả tớ  đỗ, họ cũng chẳng chu cấp cho tớ  học , nên cũng chẳng  cả."
Thật    hiểu  . Bề ngoài   tỏ  phóng khoáng, nhưng trong lòng chắc chắn  buồn.
Cảm giác  bố  bỏ rơi đó, hồi nhỏ  từng trải qua một , nên vô cùng đồng cảm.
 ôm   một cái,   gì cả.
Lâm Hạ,  đây là  giúp tớ,   đổi  tớ sẽ bảo vệ .
Sau khi trả phòng khách sạn,  cùng Lâm Hạ đến ký túc xá trường thu dọn quần áo và sách vở,  đưa   về căn nhà  và bà nội thuê.
"Sau  nơi đây sẽ là nhà của ba chúng , bà nội tớ cũng là bà nội của ,  ?"
"Được chứ." Lâm Hạ  toe toét.
Bà nội đặc biệt  chợ mua thức ăn, nấu cho chúng  một bữa tối thịnh soạn.
Lúc ăn cơm, Lâm Hạ nêu ý tưởng của  ngay  bàn ăn: "Tớ định  video ngắn."
Lâm Hạ là dân học múa, mặt xinh, dáng  cao ráo, giỏi ca hát và vũ đạo.
Cậu  định lập một kênh video,  vài video   nhảy, để xây kênh kiếm tiền quảng cáo và doanh thu từ livestream.
Dù  thì kỳ thi đại học cũng kết thúc , giờ đang đợi kết quả.
Bạn    ,  đương nhiên  chút do dự mà ủng hộ và tham gia cùng.
Bà nội  bên cạnh  kế hoạch của chúng  xong, cũng đáng yêu giơ tay lên ủng hộ: "Có cần vai bà già ? Cho bà tham gia với."
 và Lâm Hạ suýt nữa thì bật .