Gặp Giữa Mùa Hè - 33.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 02:56:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nghe Tề Thịnh nói dạo này cô đang kèm tiếng Anh cho người khác."
Lục Chỉ Niên tiện tay rót cho cô một cốc nước, giọng điệu khi hỏi rất nhạt.
Vân Hi không đi truy cứu tại sao Tề Thịnh lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy, mà chỉ gật đầu thừa nhận: “Thầy Tống giao cho."
Đây cũng là lý do tại sao hai ngày nay cô bận rộn như vậy, gần như không có thời gian đến thăm Lục Chỉ Niên.
"Cô giáo Hi Hi, hay là cô cũng dạy tôi đi?"
Mặc dù tiếng Anh là môn học thế mạnh của Vân Hi, nhưng cô không cho rằng mình có thể giỏi đến mức dạy được Lục Chỉ Niên: “Tôi không dạy được."
Lục Chỉ Niên gật đầu, cũng không nói nhiều về chuyện này.
Chỉ là một lúc sau, đột nhiên nói: “Vậy sau này tôi dạy toán cô thì sao? Vào mỗi buổi chiều."
Nghe vậy, Vân Hi lập tức ngẩng đầu lên, cô đã được chứng kiến trình độ toán học của Lục Chỉ Niên từ bài kiểm tra lần trước, có thể được anh dạy, đương nhiên là tốt rồi.
Chỉ là cô không hiểu, sao anh đột nhiên lại nói đến chuyện này.
Vân Hi không vội vàng gật đầu, mà hỏi trước: “Vậy anh có cần tôi làm gì không?"
Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, phần lớn hắt lên mặt Lục Chỉ Niên, vì vậy mà đường nét khuôn mặt của anh càng thêm sâu sắc.
Anh nói: “Sau này tan học đều về sớm một chút, được không?"
Thấy Vân Hi ngây người không nói gì, Lục Chỉ Niên đổi tư thế, từ dựa vào tường đứng thẳng người, nhướng mày hỏi: “Hay là bây giờ bắt đầu luôn nhé?"
Bây giờ ư?
"Ý là bây giờ bắt đầu học toán luôn sao..."
Dưới vẻ mặt "cũng không phải là không được" của Lục Chỉ Niên, Vân Hi vẫn còn mơ mơ màng màng trở về phòng, lấy bài kiểm tra toán hôm qua ra.
Có một số việc thật sự không phải cứ bỏ tâm huyết ra là có thể làm được, rất có thể toàn bộ nỗ lực của bạn giống như viên đá ném xuống biển, không có tin tức, ngay cả một gợn sóng cũng không thể khuấy động.
Ví dụ như môn toán.
Nhìn con số "0" đỏ chói trên phần bài tập lớn của bài kiểm tra, Vân Hi mặt mày ủ rũ, không ngừng thở dài khe khẽ.
"Chuyện này cũng đáng để cô thở dài sao?"
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Lục Chỉ Niên, cô vội vàng ngẩng mặt lên, nhưng vì không đủ cao, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh của anh.
Thiếu niên nhướng đôi mắt mỏng, trong đôi mắt đen láy có ý cười không rõ ràng.
Ngay sau đó, bài kiểm tra trong tay Vân Hi bị Lục Chỉ Niên nhẹ nhàng lấy đi, không biết anh lấy ở đâu ra một cây bút, liếc qua đề bài một tí rồi bắt tay vào viết các bước giải chính xác vào chỗ trống.
Toàn bộ quá trình không biết có đến năm phút hay không.
Giỏi quá!
Ngoài từ này ra, Vân Hi không nghĩ ra được lời nào khác.
Gió đêm từ từ thổi qua, Vân Hi bị đả kích bởi môn toán đến mức lòng tự tin chẳng còn lại bao nhiêu, như nâng niu thánh chỉ, nhận lại bài kiểm tra từ tay Lục Chỉ Niên.
Nhìn nét chữ rồng bay phượng múa kia, cô cẩn thận từng chữ một nhận dạng, mắt gần như dí sát vào bài kiểm tra.
Mặc dù nhìn rất tốn sức, nhưng cô có thể nhận ra cách giải Lục Chỉ Niên viết cho cô rất chi tiết và rõ ràng, hoàn toàn chiếu cố đến nỗi khó khăn của một người kém toán như cô.
Đang lúc không chắc chắn về một con số viết hơi ẩu ở trên, cô theo bản năng nhăn mặt, khẽ hỏi: “Tôi có thể hỏi cái này..."
Đây là số 7 hay số 9?
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã thấy Lục Chỉ Niên giật lại bài kiểm tra.
Vân Hi tưởng anh mất kiên nhẫn, vội vàng xua tay nói: “Tôi tuyệt đối không có ý kén cá chọn canh, tôi chỉ là có chút nhìn không rõ mà thôi..."
Giọng cô càng nói càng nhỏ, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện Lục Chỉ Niên hoàn toàn không hề mất kiên nhẫn, ngược lại anh lại cầm cây bút vừa đặt trên bàn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/33.html.]
Ngón tay thon dài của Lục Chỉ Niên dừng lại trên bài kiểm tra, nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn cô, thản nhiên "ừm" một tiếng: “Đúng là có chút nhìn không rõ."
Sau đó, anh viết lại một lần nữa.
Lục Chỉ Niên là kiểu người từ ngoại hình đến khí chất đều phóng khoáng, không ai có thể ngờ rằng, anh cũng có lúc viết chữ ngay ngắn như vậy.
Vân Hi nín thở, nhìn rất chăm chú.
Có lẽ là do sự cộng hưởng của môn toán, tiềm thức cô cảm thấy anh từ chữ viết đến con người đều như đang phát sáng.
...
Vật lộn khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng những kiến thức trên bài kiểm tra đó cũng được giải thích xong.
Vân Hi như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, cười cảm ơn Lục Chỉ Niên, đang định về phòng thì bị anh gọi lại.
"Cô muốn tiếp tục về học bài à?"
Vân Hi nhìn bài kiểm tra trong tay, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi muốn về ôn lại một lần."
Dù sao, anh đã viết cho mình hai lần cách giải, nếu không nghiêm túc học tập một chút, chẳng phải sẽ phụ lòng tốt của anh sao.
Không ngờ Lục Chỉ Niên liếc nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: “Cô có chắc là không muốn kết hợp làm việc và nghỉ ngơi một chút không?"
Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo sự mê hoặc.
"Thế nào mới được coi là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi...?"
Quả thực bài tập trên bài kiểm tra có thể để đến ngày hôm sau mới hiểu rõ, thầy giáo cũng nói đôi khi vội vàng cầu thành trái lại hiệu quả sẽ không được tốt.
Nhưng Vân Hi không hiểu ý Lục Chỉ Niên nói câu này, làm việc thì đã làm rồi, còn nghỉ ngơi kiểu gì đây?
Có lẽ là ánh mắt khó hiểu của cô quá rõ ràng, Lục Chỉ Niên nhìn thấy, nhướng mày hỏi: “Ra ngoài chơi không?"
Vân Hi: "?"
Bây giờ đã gần tám giờ tối rồi, ra ngoài có thể chơi gì, hơn nữa anh còn đang trong thời gian đóng cửa tự kiểm điểm...
Những ý nghĩ rối bời cùng lúc hiện lên trong đầu Vân Hi, rõ ràng trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng khi nhìn về phía Lục Chỉ Niên, cô vẫn do dự.
"Bây giờ sao? Nhưng chẳng phải chú Lục vẫn chưa cho phép anh ra ngoài à?"
Lục Chỉ Niên tùy ý gật đầu, khi đi ngang qua Vân Hi, đưa tay khẽ búng vào sau gáy cô, đuôi mắt cong lên nói: “Ngoan ngoãn thế à?"
"Vậy thì..."
Lục Chỉ Niên cười không sao cả, giữa hai hàng lông mày đột nhiên toát ra chút vẻ bất cần: “Vậy thì đừng để ông ấy phát hiện."
Vân Hi: "?"
...
Đợi Lục Chỉ Niên quay người đi về phía cửa sổ bên phải của phòng làm việc, cô mới muộn màng nhận ra, anh định trực tiếp trèo cửa sổ ra ngoài.
"Này, anh hãy chú ý an toàn——"
Vân Hi sợ anh ngã xuống, muốn bảo anh đừng nhảy vội, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bóng dáng bên cửa sổ đã nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cô gần như chạy vội đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.
Trong tầm mắt, Lục Chỉ Niên chống một tay xuống đất, ngay sau đó không hề bị ảnh hưởng đứng dậy.
Anh không sao cả.
Vân Hi thầm thở phào nhẹ nhõm, không sao thì tốt.
"Cửa sổ này tôi đã trèo qua gần cả trăm lần rồi, cho nên cô không cần phải lo lắng."
Từ khi Lục Chỉ Niên có ký ức, Lục Vân Phong đã bắt anh sau khi phạm lỗi phải ở trong phòng làm việc đóng cửa tự kiểm điểm, nhưng một căn phòng làm việc nhỏ bé, làm sao có thể nhốt được cậu chủ Lục?