Gặp Giữa Mùa Hè - 34.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 02:57:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là nhớ lại vẻ mặt lo lắng vừa rồi trên mặt Vân Hi, hiếm khi anh giải thích thêm một câu.
Vân Hi "ồ" một tiếng, khẽ nhấn mạnh: “Vậy cũng vẫn phải chú ý an toàn."
Trong màn đêm, Lục Chỉ Niên khẽ nhếch môi, vỗ sạch tay, ngẩng đầu nhìn Vân Hi vẫn còn đứng bên cửa sổ, lại hỏi một lần nữa: “Ra ngoài chơi không?"
Thấy cô do dự nhìn khoảng cách giữa bệ cửa sổ và mặt đất, Lục Chỉ Niên khẽ cười, không chút do dự đưa tay ra: “Xuống đây, tôi đỡ cô."
"Đảm bảo chú ý an toàn cho cô." Anh nói.
Cửa sổ mở toang, gió đêm ùa vào, thổi tung mái tóc được vén sau tai của Vân Hi và cả trái tim đã ngủ say trong lồng n.g.ự.c từ lâu, lâu đến mức không thể gợn sóng.
Cô đã sống khuôn phép mười mấy năm, lần đầu tiên muốn buông thả một lần như vậy.
Thế là cô không do dự nữa, học theo dáng vẻ của Lục Chỉ Niên trèo lên cửa sổ, cúi người nhảy xuống.
Khi tiếp đất, trọng tâm không vững, tưởng chừng như sắp ngã, nhưng có một đôi tay vững vàng ôm lấy cô.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, Vân Hi nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng Lục Chỉ Niên: “Cô giáo Hi Hi cảm thấy dịch vụ an toàn này có chu đáo không?"
Xác nhận cô đã đứng vững, Lục Chỉ Niên buông tay ra trong tích tắc, chỉ là ý cười bên khóe môi vẫn chưa tan biến.
"Cũng, cũng tạm được." Vân Hi không dám nhìn anh, mặt đột nhiên nóng bừng lên, cô vội vàng đi về phía trước, giống như muốn trốn tránh điều gì đó.
Nhưng nơi đèn đường không chiếu tới, có một gờ nhỏ, cô không nhìn rõ, suýt chút nữa thì bước hụt.
Ngay trước giây phút dẫm phải, cổ tay bị người khác nắm lấy.
Vân Hi may mắn thoát khỏi kiếp nạn, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc từ phía sau, xen lẫn vài phần ý cười bất đắc dĩ: “Chạy cái gì, hả?"
...
Nửa tiếng sau, Vân Hi được Lục Chỉ Niên đưa đến sân trượt băng trong nhà lớn nhất Nam Xuyên, nhìn quảng trường sáng đèn và đám đông nhộn nhịp, cô muộn màng hỏi: “Chỉ có hai chúng ta ra ngoài chơi sao?"
"Chứ cô muốn mấy người?"
Lục Chỉ Niên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô thích đông người à?"
Cũng không hẳn, Vân Hi gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nói: “Tôi tưởng anh sẽ gọi bạn bè khác cùng đi chơi, dù sao thì đông người cũng náo nhiệt hơn."
Ra ngoài chơi không phải là vì náo nhiệt sao, cô sợ đến lúc đó cô sẽ vô thức khiến không khí trở nên lạnh lẽo.
"Nếu cô không ngại họ quá ồn ào thì cũng được thôi."
Lục Chỉ Niên không phản bác, thật sự nghe theo lời cô, gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt anh lười biếng, chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh, thản nhiên nói: “Cô ngồi một lát trước đi, chắc bọn họ phải hai mươi phút nữa mới đến."
Vân Hi nghe lời gật đầu ngồi xuống, thấy bên trái còn trống một chỗ thì ngẩng đầu nhìn Lục Chỉ Niên đang đứng uể oải, hỏi: “Cậu có muốn ngồi không?"
Lời cô vừa dứt, bên cạnh đột nhiên chen vào một giọng nói non nớt: “Anh ơi, mua cho chị gái một bông hồng đi?"
Người nói là một đứa trẻ bảy tám tuổi, cô bé ôm một bó hoa hồng lớn trên tay, đang ngẩng đầu nhìn Lục Chỉ Niên với vẻ mặt đầy mong đợi.
Thấy anh không nói gì, cô bé lại lặp lại: “Anh ơi, mua cho chị gái xinh đẹp một bông hồng đi?"
Lời trẻ con ngây thơ, nhưng Vân Hi nghe vào tai lại có chút xấu hổ, cô không biết nên giải thích với cô bé thế nào, quan hệ của họ không phải như vậy.
Vì vậy cô lén liếc nhìn Lục Chỉ Niên mặt lạnh tanh, muốn xem anh sẽ giải quyết thế nào.
Chắc hẳn sẽ không mua đâu, dù sao...
"Bao nhiêu tiền?"
Vân Hi còn chưa kịp "dù sao" xong, đã nghe thấy Lục Chỉ Niên lên tiếng hỏi giá.
Rất nhanh, anh đã rút tiền mua hoa, hơn nữa không phải là một bông mà cô bé vừa nói, mà là cả một bó hoa lớn.
Vân Hi đột nhiên ngây người, mở to mắt hỏi: “Anh, anh..."
Sao anh lại đột nhiên mua hoa, còn là hoa hồng nữa chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/34.html.]
Sau khi cô bé nhận được tiền thì vui vẻ chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, cô bé còn không quên ghé sát tai Lục Chỉ Niên nói một câu mà cô bé tự cho là rất nhỏ, nhưng thực ra những người xung quanh đều có thể nghe thấy.
—— "Anh ơi, anh hào phóng như vậy, chắc chắn chị gái sẽ rất thích hoa hồng, cũng rất thích anh!"
?
Nghe vậy, vẻ mặt Vân Hi đột nhiên trở nên phức tạp.
Trái lại Lục Chỉ Niên trước mặt không nói gì, nhưng anh lại tiện tay đặt bó hoa hồng lớn vào lòng cô.
Vân Hi ngơ ngác nhìn đóa hoa xinh đẹp xuất hiện trong lòng mình, những bông hồng màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn laze ven đường, đẹp đến mức không chân thực.
Cô ngây người ngẩng đầu lên, mấy lần muốn nói lại thôi, sau đó mở miệng hỏi: “Bó hoa này..."
Nhưng cô còn chưa nói hết câu, từ phía xa đã truyền đến giọng nói lớn của một chàng trai: “Anh Lục, hóa ra anh ở đây, vừa nãy bọn em tìm anh khắp nơi."
Là Tề Thịnh và mấy người bạn khác của Lục Chỉ Niên.
Trùng hợp vậy sao?
Giống như chột dạ, vẻ ngơ ngác trên mặt Vân Hi đột nhiên biến thành chút hoảng loạn.
Cô vô thức nhìn về phía họ, chỉ thấy ánh mắt của họ cũng từ từ chuyển đến cô đang ngồi bên cạnh Lục Chỉ Niên, cuối cùng dừng lại trên bó hoa hồng khó mà bỏ qua trong lòng cô.
Chú ý đến ánh mắt của họ, Lục Chỉ Niên không chút dấu vết đứng chắn trước mặt Vân Hi, ngăn cản hết ánh mắt tò mò của những người đến, lạnh lùng nói: “Đến rồi thì vào đi, còn đứng ngây ra ngoài đó làm gì?"
Một đám người lập tức im bặt, chỉ có Tề Thịnh thực sự không nhịn được tò mò, giơ tay hỏi: “Anh Lục, trước khi vào, em có thể mạn phép hỏi một câu, bó hoa hồng này là thế nào không?"
"Mua."
Trong lòng Tề Thịnh thầm nghĩ, đương nhiên em biết là anh mua, nhưng trên mặt vẫn giả vờ "ồ" một tiếng.
Cậu ta liếc nhìn Vân Hi rồi lại liếc nhìn Lục Chỉ Niên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người, càng thêm mạnh dạn hỏi: “Vậy anh đang tỏ tình sao?"
"Anh mời anh em đến làm chứng à?"
Vân Hi: "?"
Lục Chỉ Niên: "?"
[Lời tác giả]
Tề Thịnh: Hay là em chuyển Cục Dân Chính đến cho hai người nhé?
Lời nói đùa của Tề Thịnh vừa dứt, Vân Hi liền đỏ mặt, khuôn mặt trắng sứ nhiễm một lớp đỏ nhạt, lúc này càng nóng đến mức đầu ngón tay cũng đang nóng lên.
Tỏ tình gì chứ, làm chứng gì chứ.
Hai từ này giống như một viên đá, ném mạnh vào lòng cô, khuấy lên từng lớp sóng.
Vân Hi vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn người khác, mà theo bản năng kéo kéo ống tay áo của người đang đứng chắn trước mặt mình.
Lục Chỉ Niên mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng, chất liệu cotton thuần túy sờ vào rất thích, nhưng khi cô nắm lấy, đột nhiên khựng lại, lơ lửng giữa không trung.
Cô nhớ, anh không thích người khác chạm vào.
Cô chưa từng thấy Lục Chỉ Niên khoác vai bá cổ với ai, cho dù là Tề Thịnh có quan hệ thân thiết thì việc đụng chạm cơ thể cũng chỉ xảy ra trên sân bóng rổ.
Huống chi là những cô gái không quen biết anh, có người đưa thư tình cho anh, anh cũng cách người ta cả một trượng, bày ra khoảng cách rõ ràng.
Vân Hi phản ứng lại, vội vàng buông tay: “Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
Lục Chỉ Niên quay đầu nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi đột nhiên ngẩng đầu lên, đuôi mắt cong lên, thấp thoáng ý cười.
"Cho dù chiếm tiện nghi cũng là tôi chiếm tiện nghi mới đúng."
Anh nói không nặng không nhẹ, giọng điệu vốn dĩ lười biếng, nhưng lại không tỏ ra phù phiếm, đương nhiên là chỉ những lời nói đùa mà Tề Thịnh bọn họ nói ra.
Anh lại dừng một chút rồi nói tiếp: “Muốn nói xin lỗi cũng phải là tôi mới đúng."