Gặp Giữa Mùa Hè - 38.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:55:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mũi Vân Hi đột nhiên cay xè, không kiềm chế được hỏi: “Vậy sao hôm nay anh mới đến thăm tôi?"
Nói xong, lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng chữa lại: “Bạn học khác, ngay cả Tề Thịnh hai ngày trước cũng đến rồi."
Sao bây giờ anh mới đến? Tại sao lâu như vậy mới đến?
Những suy nghĩ không rõ ràng, thậm chí là vô lý đột nhiên dâng lên trong lòng Vân Hi.
Trong phòng bệnh im lặng một lúc, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
"Không phải hôm nay mới đến."
Đột nhiên, Lục Chỉ Niên khẽ thở dài: “Mà là ngày nào tôi cũng ở đây."
[Lời tác giả]
Sửa lại một chút, xin lỗi vì lỗi chính tả hôm qua (:з」∠)
Ngày nào cũng ở đây.
Lục Chỉ Niên vừa dứt lời, Vân Hi đã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mấy chữ đó như mưa rơi trên lá chuối, nhẹ nhàng mà nặng nề gõ vào lòng cô.
"Anh nói ngày nào anh cũng đến ư?" Cô không thể tin được lặp lại.
Vậy, vậy tại sao mấy ngày này cô không nhìn thấy anh trong bệnh viện.
Vân Hi biết Lục Chỉ Niên sẽ không nói dối, càng không cần thiết phải nói những lời này để lừa cô về chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng cô không hiểu rõ nguyên do, chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt ngang bướng trước mắt.
"Anh không thể nói sao?" Cô lại hỏi.
Lục Chỉ Niên khẽ nhếch môi, nhưng không trả lời mà chỉ nói: “Cho tôi chút mặt mũi?"
Mặt mũi?
Sau này Vân Hi mới biết quả thực tối nào anh cũng đến, nhưng lại canh lúc chú Lục đã ngủ say trèo tường trốn ra ngoài.
Bức tường nhà họ Lục chưa kịp xây cao hoàn toàn không ngăn được Lục Chỉ Niên, chú Lục cũng không ngờ rằng anh đã bị bắt một lần rồi mà vẫn tái diễn hết lần này đến lần khác.
Ngông cuồng lại to gan.
Khi đêm khuya vắng người, Lục Chỉ Niên đứng từ xa ở cửa phòng bệnh, nhìn một cái rồi lại rời đi.
Ngay cả Tề Thịnh cũng là anh dặn dò, vì vậy mỗi ngày sau khi tan học, trước giường của Vân Hi đều có bài tập và giỏ trái cây tươi.
...
Vân Hi nhìn anh, sự uất nghẹn quanh quẩn trong lòng đột nhiên tan biến sạch sẽ.
Nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, hắng giọng hỏi: “Vậy hôm nay anh đến có việc gì không?"
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng ấm áp vụn vặt xuyên qua ô cửa sổ kính chiếu vào, hắt lên đôi mày ngang tàng của Lục Chỉ Niên.
Anh liếc nhìn cô, tùy ý gật đầu.
"Chuyện gì thế?"
Vân Hi ngẩng đầu, muốn biết anh sẽ nói ra chuyện gì.
Nhưng không ngờ, y tá trưởng đột nhiên gõ cửa đi vào, thông báo Lục Chỉ Niên đi làm thủ tục xuất viện cuối cùng.
Cuộc đối thoại cứ như vậy mà kết thúc.
Vân Hi từ từ thu hồi lại ánh mắt thăm dò.
Lục Chỉ Niên khẽ vỗ đầu cô: “Đợi tôi một lát."
Khi quay người đi ra ngoài, anh còn đưa tay kéo rèm cửa trong phòng bệnh, ánh sáng dần trở nên ấm áp đều bị chặn ở bên ngoài.
Vân Hi bị bỏ lại trong phòng bệnh khẽ "ồ" một tiếng, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao gầy kia dần dần đi xa.
Thực ra cô đã không còn gì đáng ngại, suốt ngày bị nhốt ở trong phòng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu, cô suy nghĩ một chút, quyết định xuống giường đi lại.
Vừa đi vừa đợi, cũng coi như đợi anh quay lại.
...
Thực ra bố cục tầng của khu nội trú rất đơn giản, ở giữa là trạm y tá, hai bên hành lang là các phòng bệnh của bệnh nhân.
Vì vậy không lâu sau, Vân Hi đã đi đến khu trung tâm, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Chỉ Niên đang nhàn nhã dựa vào tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/38.html.]
Anh cầm mấy tờ hóa đơn nằm viện trong tay, chắc là của cô, thủ tục gần như đã làm xong, nhưng hình như y tá trưởng còn đang dặn dò anh điều gì đó.
Họ không cố ý hạ thấp âm lượng, nội dung cuộc trò chuyện đều lọt vào tai Vân Hi.
"Bệnh nhân đã không sao rồi, hôm nay có thể xuất viện, nhưng cậu cậy mình còn trẻ, cũng không chịu chú ý đến sức khỏe của bản thân."
Y tá trưởng khoảng bốn mươi tuổi, cực kỳ ấn tượng với Lục Chỉ Niên, một là vì khuôn mặt quá mức thanh tú và đẹp trai của anh, hai là vì tính cách bất cần đời đó của anh.
Cho đến nay y tá trưởng vẫn còn nhớ như in cảnh tượng tối hôm đó, thiếu niên đứng canh ở hành lang trống trải, vết m.á.u trên cánh tay vẫn còn, nhưng lại cố chấp không chịu rời đi.
Mãi đến ngày hôm sau, cô gái trong phòng bệnh đã tỉnh lại, anh mới bị cô y tá nhỏ không thể chịu đựng được nữa thúc giục đến xử lý vết thương.
"Vết thương trên người thế nào rồi? Lần này đừng có qua loa nữa, cẩn thận để lại sẹo."
Y tá trưởng còn nói thêm vài câu gì đó, Vân Hi không thể nghe thấy nữa, cô hơi thất thần đứng tại chỗ giống như bị ấn nút công tắc, bắt đầu nhớ lại những hình ảnh mà mình đã nhìn thấy vào buổi sáng hôm mình tỉnh lại.
Ký ức ùa về như thủy triều, làm chứng thay cho Lục Chỉ Niên, hôm đó quần áo trên người anh chưa kịp thay, trên cánh tay vẫn còn vết m.á.u và vết bụi, không thể có thời gian xử lý vết thương.
Nói cách khác, anh chưa từng bỏ mặc cô một mình ở lại. Khi cô chưa tỉnh lại, anh đã thức trắng đêm.
...
"Sao lại ra ngoài rồi? Không phải tôi bảo cô đợi ở trong phòng à?" Không biết từ lúc nào, Lục Chỉ Niên đã kết thúc cuộc trò chuyện với y tá trưởng, đi tới đây.
Nhìn thấy Vân Hi ngơ ngác như vậy thì nhíu mày hỏi: “Cô làm sao vậy?"
"Tôi không sao."
Vân Hi lắc đầu nhìn anh, cố tỏ ra thoải mái nói: “Anh vẫn chưa nói hôm nay anh đến bệnh viện để làm gì."
Thấy cô không muốn nói, Lục Chỉ Niên cũng không ép buộc.
Anh cất kỹ hóa đơn viện phí, hất cằm về phía bên ngoài nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Vân Hi đột nhiên mở to mắt, giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng xác nhận lại: “Chuyện anh nói là..."
"Đưa cô về nhà."
Lục Chỉ Niên khẽ cười một tiếng: “Cô còn muốn tôi nói mấy lần?"
Lần này, Vân Hi còn chưa kịp hỏi lại, đã bị người ta nắm lấy cổ tay đi về phía trước.
Bên ngoài bệnh viện, ánh nắng chiếu đều khắp mọi ngóc ngách, Lục Chỉ Niên chắn ở phía trước, cô hơi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt chỉ có bờ vai rộng của thiếu niên.
...
Sau khi xuất viện, Vân Hi hồi phục rất tốt, hôm sau đã tiếp tục đến trường đi học bình thường.
Nhưng khi tan học lại có bạn học đến nói với cô rằng ở cổng trường có một người tự xưng là anh trai cô đến tìm cô.
Cô làm gì có anh trai nào?
Chỉ có con trai của Tiền Tuệ Lâm, một kẻ lười biếng và không biết đủ.
Hôm nay trường chuyên tan học muộn hơn nửa tiếng, Vân Hi cũng không nói chuyện này với Lục Chỉ Niên, mà tự mình đợi trong lớp làm bài tập.
Nghĩ rằng làm bài tập một lúc, trường chuyên cũng sẽ tan học, đến lúc đó có thể cùng nhau về nhà.
Nhưng cô không ngờ, Tiền Chí Cường ở cổng trường không tìm được người, đã đến thẳng lớp tìm cô: “Hi Hi, Hi Hi!"
"Một mình em ở trong lớp làm bài tập sao?"
Tiền Chí Cường gọi cô, thịt ngang trên mặt dồn lại một cục, nở một nụ cười béo ngậy, không có chút dáng vẻ của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Vân Hi không thèm để ý đến hắn.
Hắn đi thẳng về phía chỗ ngồi của Vân Hi: “Em đừng chỉ biết làm bài tập, lâu như vậy không gặp, em không nhớ anh trai sao, nghe nói gần đây em có tiền..."
"Anh có thể im miệng được không?" Vân Hi gằn từng chữ nói.
Cô không ngờ rằng mình và gia đình cậu đã ầm ĩ đến mức này rồi, vậy mà Tiền Chí Cường không có chút quan hệ m.á.u mủ nào với cô ở trước mặt vẫn dám mặt dày đến tìm cô.
"Em làm sao vậy? Có phải gần đây tìm được bạn trai giàu có, trèo lên cành cao rồi nên coi thường anh trai em không?"
Tiền Chí Cường đột nhiên cao giọng, mang theo chút tức giận vì bị từ chối: “Không phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao, em đừng có thực dụng như vậy có được không?"
"Em đừng học theo mẹ em, chỉ nghĩ đến việc trèo cao thì có kết cục tốt đẹp gì?"