Gặp Giữa Mùa Hè - 40.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:55:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Hiểu Mạn trả lời tin nhắn rất nhanh, chắc là cũng đang online hóng chuyện.

 

Lưu Hiểu Mạn: [Trường học có một hoạt động bỏ phiếu, muốn chọn ra hai người một nam một nữ làm đại sứ hình tượng quảng cáo.]

 

Trước giờ Vân Hi không quan tâm loại hoạt động bỏ phiếu này, thứ sáu tan học có nghe thầy Trương nhắc qua một câu, nhưng cô hoàn toàn không để tâm, đương nhiên bây giờ không hiểu tại sao chuyện lại rùm beng đến thế.

 

Cô nhíu mày hỏi một câu: “Là bỏ phiếu có vấn đề gì sao?"

 

Lưu Hiểu Mạn: [Vốn dĩ số phiếu của cậu và Lâm Phi không chênh lệch nhau nhiều, nhưng đột nhiên lại xuất hiện lỗi, số phiếu của cậu tăng vọt hơn hai trăm phiếu.]

 

Lưu Hiểu Mạn: [Hiện trong nhóm đều đang nói cậu số phiếu không bình thường, vì đạt được cơ hội này mà gian lận số phiếu.]

 

Lưu Hiểu Mạn càng nói càng sốt ruột, còn gửi một tin nhắn thoại tới: “Hi Hi, bọn họ, bọn họ hoàn toàn không có chứng cứ, cậu đừng để những lời bọn họ nói... ở trong lòng."

 

Vân Hi lại nhìn nhóm chat của lớp, tuy tin nhắn mới hiện ra không nói thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói đều là nghi ngờ cô làm phiếu, mà những lời Lưu Hiểu Mạn nói giúp cô rất nhanh đã bị người khác lấn át, không một ai quan tâm.

 

Cô thở dài, lại đọc tin nhắn trong nhóm một lúc, cuối cùng cũng ghép được đầu đuôi câu chuyện từ những lời nói rời rạc của mọi người.

 

Vì mục đích tuyên truyền đội ngũ giáo viên và nguồn học sinh, mà Cục Giáo dục thành phố Nam Xuyên đã chuẩn bị quay một bộ phim tuyên truyền, giới thiệu về phong thái tốt đẹp của các trường trung học địa phương Nam Xuyên. Nhiệm vụ này được giao cho hai trường trung học lân cận, chính là trường chuyên Nam Xuyên và trường trung học số 1 Nam Xuyên.

 

Hai trường mỗi trường chọn ra hai đại sứ hình tượng, cùng nhau quay phim, phim tuyên truyền sẽ được phát trên trang web chính thức của Nam Xuyên và đài truyền hình địa phương.

 

Đối với học sinh trung học bình thường mà nói, đây thực sự là một việc không tốn sức mà lại được lợi.

 

Nhưng hiển nhiên Vân Hi không có hứng thú với chuyện này, càng không nói đến việc vì được chọn mà đi mua phiếu.

 

Cô nhìn chằm chằm vào trang điện thoại ngây người hồi lâu, ngay cả sau lưng có người đến từ lúc nào cũng không hề hay biết.

 

"Nghĩ gì mà say sưa vậy?"

 

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Chỉ Niên một tay cầm bài kiểm tra toán của cô đứng ở phía sau.

 

Thấy cô vẫn ngơ ngác, không nhịn được đưa tay ra khẽ búng vào trán cô, giọng điệu lười biếng nói: “Chăm chỉ một chút được không?"

 

Cuối cùng Vân Hi cũng hoàn hồn lại, vội vàng úp ngược điện thoại vẫn còn sáng trên bàn xuống, nhưng ngược lại động tác này đã tiết lộ cô vừa rồi đang làm gì.

 

Lục Chỉ Niên duỗi một tay ra, dễ dàng đoạt lấy điện thoại trong tay cô, nhướng mày hỏi: “Trốn học à?"

 

Vân Hi mím môi, không biết nên nói gì, khuôn mặt trắng sứ hiện lên vẻ khó xử: “Có thể trả điện thoại cho tôi không?"

 

Chỉ dựa vào bản thân cô, hiển nhiên muốn lấy lại điện thoại từ trong tay Lục Chỉ Niên là điều không thể, nhưng những lời đó, cô không muốn để anh nhìn thấy.

 

Lục Chỉ Niên nhìn cô, vẻ mặt lười biếng đột nhiên có thêm chút nghiêm túc, anh gật đầu nói: “Có thể trả cho cô."

 

"Vậy cô hãy tự nói ra đi, đã xảy ra chuyện gì?" Anh lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, thương lượng với cô.

 

Anh liếc qua vẻ mặt giữa hai hàng lông mày của cô, rõ ràng nhận ra có điều không ổn: “Không vui, hả?"

 

Trong phòng im lặng một lúc, những câu hỏi liên tiếp của Lục Chỉ Niên không ngừng vang vọng bên tai Vân Hi, mỗi lần vang lên lại đẩy lùi phòng tuyến tâm lý của cô một tấc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/40.html.]

Đẩy đến mức không còn đường lui nữa, thế là cô khẽ "ừm" một tiếng.

 

Cô không thể phủ nhận.

 

Khi nhìn thấy những lời bịa đặt đó, trong lòng thực sự không vui, một câu nói nhẹ nhàng của những người đó sẽ để lại vết hằn sâu hay nông trong lòng cô.

 

Vân Hi hít sâu một hơi, tránh nặng tìm nhẹ nói qua chuyện, nói xong thì ngẩng đầu nhìn Lục Chỉ Niên: “Thực ra cũng không có gì, chắc lát nữa sẽ không có ai nói gì nữa."

 

Trong căn phòng trống trải, đèn chùm hắt xuống một vòng sáng mỏng trên thân hình mảnh mai của cô.

 

Đối diện cô, đôi môi của thiếu niên mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn trắng.

 

"Cô nói xong rồi, đúng không?"

 

Lục Chỉ Niên đã nhìn thấy hết dáng vẻ giả vờ không quan tâm của cô, nhưng anh không vạch trần, chỉ nói: “Quả thật không cần để trong lòng, cô nên làm gì thì cứ làm như vậy."

 

Không cần phải bị những lời đàm tiếu đó làm xáo trộn tâm trạng.

 

Vân Hi ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng của anh, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần.

 

Khi lướt qua nhau, bên tai cô vang lên một câu: “Cứ giao cho tôi."

 

Cô đột nhiên nhìn về phía Lục Chỉ Niên, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng lạnh lùng, dường như câu nói vừa rồi cũng chỉ là ảo giác của cô.

 

...

 

Ngày hôm sau trời mưa nhỏ, Vân Hi cầm ô đi vào khuôn viên trường trung học số 1, xung quanh đều là những học sinh đang che ô.

 

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu giờ tự học buổi sáng, phần lớn học sinh đều bước đi nhàn nhã, có học sinh nhận ra cô, tò mò liếc nhìn cô hai cái, cô cũng không để ý, vẻ mặt bình thường đi trong khuôn viên trường.

 

Không ngờ, trong chiếc ô cô đang cầm đột nhiên chen vào một người: “Xin lỗi, tôi không mang ô, bạn học có thể cho tôi đi chung một chút không?"

 

Vân Hi đang định nói không sao, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái thì hơi sững người.

 

Người chạy vào đi chung ô với cô không phải ai khác, mà chính là bạn học Lâm Phi bị đặt chung một chỗ với cô để bàn tán.

 

Sở dĩ cô có ấn tượng hoàn toàn nhờ vào sự phổ cập kiến thức của Lưu Hiểu Mạn: “Lâm Phi là lớp trưởng lớp bên cạnh, thành tích khá tốt, nhưng cực kỳ thích cậy mình thành tích tốt mách lẻo người khác".

 

Vân Hi chìm đắm trong cảm xúc của mình, còn chưa kịp nói gì, Lâm Phi đã bắt đầu chủ động khơi mào chủ đề: “Cậu là Vân Hi phải không? Xinh đẹp thật!"

 

"Thảo nào nhiều người bỏ phiếu cho cậu như vậy, không giống như tôi cũng chỉ có học tập là miễn cưỡng lấy ra được, còn phương diện này thì không được."

 

Chỉ cần nghe qua một chút là có thể nghe hiểu ẩn ý trong lời nói này của cô ta, ngoài mặt là nói người ta xinh đẹp, thế nhưng hàm ý ở bên trong lại ám chỉ Vân Hi gian lận phiếu bầu và xinh đẹp mà vô dụng.

 

Tiện thể còn nâng cao bản thân: “phương diện này không được", nhưng phương diện thành tích lại xuất sắc.

 

Nhìn cô gái trước mặt ý cười có chút giả tạo, Vân Hi bốn lạng đẩy ngàn cân đáp lại một câu "cảm ơn" rồi không nói gì nữa.

 

Đợi đưa người đến cửa tòa nhà dạy học, cô liền thu ô rời đi, nhưng khi quay người lại bị người ta gọi lại: “Vân Hi, chiều nay cùng đi phỏng vấn không?"

 

Loading...